CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 813

Om lắc đầu. Anh chàng nọ đẩy mấy chiếc hộp sang một bên

và trưng ra một loại mẫu mã khác. Anh ta nhìn mấy vị khách,
vẻ căng thẳng.

“Cái kia đẹp đấy,” Ishvar nói, cảm thấy thương hại người bán.

Ông cầm lên một chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ ca rô. “Giống hệt cái
Maneck có.”

“Vâng, nhưng bác xem khuy may ẩu chưa này,” Om phản đối.

“Chỉ cần một lần giặt là bung ra hết.”

“Nếu cháu thích cái này thì cứ lấy đi,” Ashraf nói. “Ông sẽ

đơm lại khuy cho.”

“Để tôi lấy cho mọi người xem thêm,” người bán hàng nói.

“Trong hộp này có những mẫu hoa văn đặc biệt của chúng tôi,
chất lượng số một, nhập từ công ty dệt may Tự Do.” Anh ta rải
khoảng nửa chục mẫu áo lên mặt quầy. “Họa tiết kẻ sọc bây giờ
đang thịnh lắm.”

Om cầm lên một chiếc áo sơ mi màu xanh lơ nhạt kẻ sọc xanh

tím than và bỏ túi giấy bóng kính ra. “Xem này,” cậu nói giọng
ghê tởm, đoạn rũ chiếc áo ra. “Túi thì xộc xệch, đường kẻ sọc
còn chẳng khớp nhau nữa.”

“Cậu nói đúng,” người bán hàng thừa nhận và mở thêm

những hộp khác. “Tôi chỉ bán quần áo thôi, chứ có may chúng
đâu. Biết làm thế nào được, chẳng còn ai biết giữ thể diện nghề
nghiệp là cái gì nữa.”

“Đúng thế thật,” Ishvar nói. “Ở đâu cũng thế.”

Cùng ca thán về thời thế đổi thay xem ra khiến mấy vị khách

hàng dễ tính hơn. Anh chàng bán hàng gấp những chiếc được
chọn theo nếp ban đầu và lồng lại vào túi giấy trong. Chất bóng
kính kêu loạt soạt nghe thật sang trọng. Ảo tưởng về giá trị và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.