CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 824

hạt rất đắt tiền. “Đây là món quà nhỏ của bọn cháu,” ông quay
sang nói với Ashraf. “Chúng cháu hi vọng chú sẽ dùng nó trong
nhiều năm nữa.”

“Đội ơn Thánh Allah,” ông nói và hôn lên chuỗi tràng hạt

bằng hổ phách. “Cháu chọn quà đúng ý ta lắm.”

“Ý của cháu đấy,” Om nhận. “Chúng cháu thấy dạo này ông

hay cầu nguyện hơn.”

“Phải, ý thức về cái chết và tuổi già thường hay gây ảnh

hưởng kiểu đấy lên bọn người trần mắt thịt chúng ta.” Ông
ngăn người bán hàng đang gấp một cái túi bằng giấy báo để
đựng chuỗi hạt của ông. “Không cần đâu,” ông nói, và quấn
chiếc vòng quý giá quanh mấy ngón tay của mình.

Gần đó, một người đàn ông bán kẹo bông cất tiếng rao mời

gọi: “Kẹo bông đi! Ai kẹo bông đi!” “Cháu muốn một chiếc,” Om
nói.

“Ối chà, ăn thêm đi, lấy hai cái vào!” Người kia lắc lắc chiếc

chuông đồng nhỏ.

Ishvar giơ một ngón tay lên, người bán kẹo bông bèn bật máy.

Họ nhìn cây trục quay vo vo, kêu rù rù chăng thành những

mớ bông đường hồng hồng. Người bán hàng ngoáy một chiếc
que quanh lòng chậu cuốn lấy những sợi tơ ngọt ngào. Khi quả
bóng đường đã to bằng đầu người, anh ta tắt máy.

“Cháu biết cái này hoạt động thế nào rồi, nhỉ?” Ashraf nói.

“Trong ruột máy có một con nhện rất to được người ta cho ăn
đường với phẩm màu hồng. Khi người bán ra lệnh, nó bắt đầu
nhả tơ.”

“Chắc luôn,” Om đáp, và đưa tay lên day cằm ông, nghịch

nghịch đám râu trắng như cước của ông. “Râu của ông cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.