CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 835

“Bác sĩ chịu trách nhiệm ấy.”

Vào đến trong lều, Ishvar rụt rè trình bày với bác sĩ. “Có chút

nhầm lẫn, thưa ngài bác sĩ. Chúng tôi không sống ở đây.” Người
đàn ông mệt mỏi không đáp.

“Thưa ngài bác sĩ, các ngài cũng giống như cha mẹ đối với

người nghèo chúng tôi, công việc cao cả của các ngài giúp
chúng tôi được khỏe mạnh. Và tôi cũng nghĩ việc triệt sản là rất
quan trọng đối với đất nước. Tôi sẽ không bao giờ lập gia đình,
thưa ngài bác sĩ, xin hãy làm phẫu thuật cho tôi đây này, tôi sẽ
rất sẵn lòng, nhưng xin hãy tha cho thằng cháu tôi, thưa ngài
bác sĩ, tên nó là Omprakash và đám cưới của nó sắp được tổ
chức rồi, xin hãy nghe tôi với, ngài bác sĩ ơi, tôi lạy ngài!”

Hai bác cháu bị đẩy ra trước bàn và bị lột mất quần. Ishvar

bật khóc. “Ngài bác sĩ ơi, xin làm ơn làm phước! Đừng làm gì
thằng cháu tôi! Ngài muốn cắt muốn xẻo tôi bao nhiêu tùy
thích! Nhưng xin hãy tha cho thằng cháu tôi! Đám cưới của nó
đã được cắt đặt hết rồi!”

Om không nói gì. Cậu cố kìm nén những lời cầu xin đáng xấu

hổ, trong bụng ước sao ông bác mình cư xử tự trọng hơn. Nóc
lều bằng vải bạt dập dờn nhè nhẹ trong gió. Cậu giương mắt
nhìn trân trối trong khi những sợi cáp chằng lều rít kẽo kẹt và
bóng đèn điện lắc lư.

Buổi chạng vạng đã chuyển thành đêm tối khi hai người thợ

may được y tá dìu khỏi bàn phẫu thuật. “Ây da!” Om kêu lên.
“Đau quá!”

“Mấy tiếng đầu đau là bình thường,” bác sĩ nói. “Không có gì

phải lo lắng.”

Họ được dẫn đi lê lết qua cánh đồng tối đen như mực, tới lều

điều dưỡng. “Giờ các người còn giữ chúng tôi lại đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.