CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 840

Bỗng ông nhìn thấy vết máu ở mặt trong đũng quần. Chẳng

lẽ là máu từ cuộc phẫu thuật triệt sản? Ông nhìn xuống đũng
quần của mình – có tí máu nào đâu? Ngón tay run run, ông tụt
quần Om ra và nhìn thấy miếng băng gạc dày sụ. Ông cởi khuy
quần của mình và so sánh: chỉ có một miếng gạc nhỏ và băng
cứu thương. Ông đặt ngón tay lên miếng băng của Om và thấy
thiêu thiếu thứ gì đó. Vừa nuốt nước bọt, ông vừa hoảng hốt sờ
soạng xung quanh, hi vọng sẽ sờ thấy hòn bìu ở đâu đó, trong
lòng không dám tin chúng đã mất.

Rồi ông rú lên.

“Hai Ram! Trời ngó xuống mà xem! Xem bọn nó đã làm gì

thằng cháu tôi này! Xem này! Bọn nó biến cháu tôi thành hoạn
quan rồi!”

Có người từ lều chính đi xuống và bảo ông im miệng. “Chú lại

gào thét gì thế? Chú không hiểu à? Cậu ấy bị bệnh rất nặng, chỗ
đấy có một khối u rất nguy hiểm, một bọc đầy chất độc, thế nên
người ta phải cắt đi.”

Người đàn ông bị cắt ống dẫn tinh hai lần đã ra về. Những

người còn ở lại trong lều còn đang bận vỗ về nỗi đau khổ của
riêng mình và gắng chống chọi với những cơn buồn nôn và
choáng váng. Khi cảm thấy đã hồi đủ sức, lần lượt từng người
gượng dậy và trở về nhà trong nỗi tủi thẹn. Chẳng còn ai ở lại để
an ủi Ishvar.

Ngồi một mình trong đêm, ông khóc hờ thảm thiết, chợp mắt

vài phút khi kiệt sức, rồi lại khóc. Om tỉnh thuốc mê khi đã quá
nửa đêm, nôn ọe, và ngủ lịm đi tiếp.

Sau vụ vây bắt ở phiên chợ, ông trẻ Ashraf được khiêng đến

bệnh viện xã, và các họ hàng của ông ở xưởng gỗ được báo tin.
Vài tiếng sau ông mất. Theo trình tự tác nghiệp tiêu chuẩn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.