CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 847

ngoài cửa nhòm vào. May thay, lần này một bác sĩ đang trực,
còn người họ đã gặp lần trước không thấy lảng vảng quanh đấy.

“Vụ triệt sản ổn,” vị bác sĩ nói, sau một cái liếc qua. “Nó

không liên quan gì đến bệnh ở chân chú. Trong người chú có
chứa chất độc gây phù nề. Chú nên đến bệnh viện mà khám.”

Thấy vị này có vẻ là người biết điều hơn lẽ thiệt, Ishvar bèn

nhắc đến vụ thiến cháu ông, và vị bác sĩ lập tức trở mặt. “Cút
ngay!” Anh ta quát. “Nếu các người muốn nói nhăng nói cuội thì
mau biến đi cho khuất mắt tôi!”

Họ đến bệnh viện, ở đây, Ishvar được kê một đợt thuốc: bốn

lần một ngày trong mười bốn ngày. Thuốc giúp hạ sốt, nhưng
chẳng có chút chuyển biến nào ở chân ông. Đến cuối kì điều trị
nửa tháng đó, ông còn không thể đi được nữa. Khoảng đen sạm
đã lan xuống dưới như một vết bẩn, tiến dần đến các ngón
chân, khiến ông nhớ đến thứ thuốc nhuộm da đã thấm bện vào
da ông khi còn bé, hồi ông vẫn còn làm việc với bố và những
người Chamaar khác.

Chiều hôm ấy, Om tìm thấy người đàn ông kéo xe bò ngoài

chợ và nhờ ông ta giúp. “Lần này là bác cháu. Bác ấy không đi
được, cháu phải đưa bác ấy đến bệnh viện.”

Người kia đang dỡ hành khỏi xe. Vài củ đã bị cán dập trong

quá trình vận chuyển, bầu không khí sặc lên mùi cay nồng nặc.
Ông ta chùi mắt, vần một bao hành lên vai và vác nó vào kho.
Hơi cay xộc cả vào mắt Om dù cậu đứng cách đó khá xa.

“Được rồi, tôi xong rồi,” hai mươi phút sau, người kéo xe bò

nói. Ông phủi sạch sàn xe và họ cùng đến Hiệu may Muza ar để
đón Ishvar. Họ ghé đuôi xe vào sát bậc thềm rồi dìu ông lên. Mấy
người hàng xóm núp mình sau rèm cửa trông theo, khi những
bánh xe lỏng lẻo lọc cọc lăn đến bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.