CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 859

Vì vậy Dina chỉ thêm một câu: “Maneck không quay về vì nó

vừa kiếm được một công việc rất tốt ở vùng Vịnh.”

“Ừm,” Zenobia nói. “Dù lý do là gì, cậu cũng cần một khách

trọ khác.”

“Phải, chính vì thế tớ mới đến đây. Cậu có ai không?”

“Ngay bây giờ thì chưa. Tớ sẽ để ý tìm.” Cô đứng dậy để trở lại

làm việc. “Sẽ khó đấy. Bất cứ ai nhìn thấy tấm rèm đủ màu cùng
tiểu đội thợ may đóng quân ngoài hành lang đều sẽ bỏ phòng
chạy lấy người ngay.”

“Đừng lo, tớ sẽ bỏ tấm rèm đấy đi.” Dina hi vọng cô bạn sẽ giữ

lời; khi Zenobia buồn bực, cô ấy thường cần vài ngày để nguôi
ngoai, chỉ vậy không hơn.

Cô về nhà và đảm bảo căn phòng của Maneck không còn chút

tì vết nào. Nhưng từ nay mình phải thôi nghĩ đó là phòng của
Maneck đi mới được, cô quả quyết. Trong lúc quét quáy và lau
chùi, cô tìm thấy hộp cờ vua của cậu trong tủ. Cô có nên gửi nó
cho Maneck không nhỉ? Đến khi nó tới được ga tàu miền đồi
núi, có lẽ cậu đã sang vùng Vịnh mất rồi. Tốt hơn hết là cất lại
cho đến khi cậu về chơi vào năm sau, như cậu đã viết.

Dina thích ý tưởng này, và nhồi chiếc hộp vào giữa đống

quần áo của mình trong phòng may. Dường như nó giúp ấn
định cuộc viếng thăm của Maneck thêm rõ ràng. Đó là một suy
nghĩ dễ chịu, nhấn chìm một suy nghĩ khác đầy đau đớn rằng
cậu sẽ chẳng bao giờ sống ở đây nữa.

Đêm đến, cô ra cửa sổ nhà bếp và cho bọn mèo ăn, gọi chúng

bằng những cái tên cậu từng đặt.

Sáu tuần tròn đã trôi qua, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên nhẫn

chờ đợi, tin chắc rằng Ishvar và Om đã quay về khi mỗi tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.