CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 861

đã đến lúc tôi bỏ nghề này, dồn hết tâm sức cho việc cầu nguyện
và thiền định.”

“Ngài nói thật đấy ư? Thế thì tất cả ăn mày của ngài phải làm

sao? Còn hai người thợ may và tôi nữa?”

Ông trùm gật đầu chán chường. “Vấn đề là ở chỗ đó. Vì các

bổn phận trần tục của mình, tôi đành kìm nén những thôi thúc
tâm linh. Đừng lo, tôi sẽ không bỏ rơi bất kì ai còn nương nhờ
vào mình.” Sợi xích cặp táp quấn trên cổ tay ông kêu lạch xạch
khe khẽ khi ông rời đi. Cô nhận ra nó đã chớm han gỉ.

Niềm an ủi từ lời tuyên thệ trịnh trọng của ông ban ra bay

biến chỉ trong phút chốc. Nỗi lo lắng cô đã cố ghìm giữ bắt đầu
mon men tiến tới, chờn vờn rình rập xung quanh như một thú
săn mồi. Giờ cô đã biết chắc chắn sự vắng mặt của hai người thợ
không chỉ đồng nghĩa với một khoảng chậm trễ ngắn ngủi. Và
thậm chí còn không có nổi một tấm bưu thiếp cho phải phép. Có
chuyện gì đã xảy ra, để đến nỗi họ không thể báo cho cô hay chỉ
bằng vài chữ: Cô Dina, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi, chúng tôi đã
quyết định ở lại làng luôn, Om và vợ nó thích thế hơn
. Chỉ mấy
dòng thôi. Kì vọng như thế là quá đáng lắm hay sao? Zenobia
nói đúng, chỉ có ngu ngốc mới đi tin hạng người đó. Họ đã lợi
dụng cô, và ruồng bỏ cô.

Để hoàn thiện ngày hôm đó, chuông cửa chế nhạo cô lần thứ

ba vào lúc chiều muộn. Cô xoay nắm đấm mà không thèm gài
khóa xích vào trước. Ánh nắng chói chang khiến hành động đề
phòng đó dường như trở thành không cần thiết. Và rồi cánh cửa
mở rộng phô bày một bóng ma ghê rợn.

“Ốiii!” Cô thét lên trong cơn khiếp đảm. Người đàn ông nọ,

người ngợm gầy mòn hốc hác, trên trán có mấy vết sẹo mới liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.