CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 867

Lão hít một hơi dài. “Sáng hôm qua, tôi đứng gần cổng, tay

cầm ống bơ, chờ nhận của bố thí từ những người thuê nhà – ý
tôi là các bạn bè của tôi. Tôi đã nhìn thấy tất cả. Cảnh sát bảo tôi
là nhân chứng chính, và dẫn tôi theo để lấy lời khai. Họ giữ tôi
đến khuya, hỏi han đủ thứ.”

“Ai giết Ông trùm?”

Lão lại hít một hơi dài nữa. “Một người đàn ông nom rất ốm

yếu tiều tụy. Hắn nấp sau cây cột đá ở cổng. Khi Ông trùm bước
vào, hắn nhảy lên lưng ông ta và cố đâm ông ta. Nhưng hắn yếu
quá, đâm nhẹ hều, mũi dao không xuyên vào da thịt được. Ai
cũng có thể chạy thoát nếu gặp phải một kẻ tấn công ẻo lả như
thế.”

“Vậy tại sao Ông trùm lại không chạy?”

“Vì hôm ấy vận may không đi cùng ông ta.”

Thứ đi cùng ông ta, Ibrahim kể, là một chiếc túi to lèn chặt

tiền xu được xích vào cổ tay ông, chính là thứ ông vừa thu được
từ các ăn mày. Bị cái khối nặng trịch neo xuống đất, một tay
không di chuyển được, ông đã kẹt cứng. Ông hết đấm đến gạt
bằng cánh tay còn tự do, chân đá lung tung, trong khi gã sát
nhân gầy còm vật lộn xoay xỏa, cưỡi ngật ngưỡng trên lưng nạn
nhân của hắn, ráng sức ép lưỡi dao chọc xuyên quần áo, rạch
toác lớp da, ngập vào tận da thịt và đâm thấu quả tim.

“Lúc đầu trông cảnh ấy cũng hoạt kê lắm. Nom cứ như hắn

đang nghịch con dao gấp bằng nhựa của một người bán bóng
bay ấy. Nhưng mãi rồi hắn cũng đạt mục đích, và cuối cùng Ông
trùm không còn nhúc nhích nữa. Chính ông ta, kẻ sống bằng
những đồng tiền ăn xin của đám người tàn tật bất lực đã chết
bởi những đồng tiền ăn xin ấy, vì sức nặng của chúng. Chị thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.