CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 869

hôm qua ấy.” Cô nắm những ngón tay lại và đưa lên che miệng.
“Tôi đã giúp tên sát nhân đó.”

“Chị đừng nói thế. Chị có biết hắn định giết người đâu.” Lão

vỗ lên bàn tay cô, và cô trông thấy móng tay lão cáu bẩn. Nếu là
vài tháng trước, hẳn cô đã rùng mình trước sự động chạm ấy.
Giờ cô lại cảm thấy biết ơn. Làn da lão nhăn nheo và bong tróc,
như lớp da của một con bò sát vô hại, khiến trong lòng cô tràn
ngập cảm xúc sửng sốt pha lẫn buồn đau. Tại sao mình lại ghét
lão đến thế? Cô tự hỏi mình. Trước mọi chuyện có dính dáng
đến con người, thứ cảm xúc duy nhất hợp lý là sửng sốt, trước
khả năng chịu đựng của họ; và buồn đau, vì sự vô vọng của tất
thảy mọi thứ. Và có lẽ Maneck nói đúng, tất cả đều dẫn đến kết
thúc tồi tệ.

“Chị à, chị đừng tự trách mình nữa,” lão nói, đoạn lại vỗ nhẹ

lên bàn tay cô.

“Sao ông cứ gọi tôi là chị thế? Ông còn hơn tuổi bố tôi kia

mà.”

“Thôi được, vậy tôi sẽ gọi là con gái vậy.” Lão cười, và đó

không phải nụ cười tự động của lão. “Con thấy đấy, cái Người
dạy khỉ kia sớm muộn gì cũng tìm ra Ông trùm, dù con có giúp
hắn hay không. Cảnh sát nói hắn bị tâm thần, hắn còn không
thèm bỏ chạy, cứ đứng đấy hò hét đủ thứ rồ dại, rằng Ông trùm
đã đánh cắp hai đứa trẻ từ hắn trong khi hắn đang bất tỉnh
nhân sự, và chặt tay, chọc mù mắt, vặn lưng, và biến chúng
thành ăn mày, nhưng nay hắn đã hoàn thành lời tiên tri, công
cuộc báo thù của hắn đã kết thúc. Ai mà biết được những loài
quỷ dữ nào đang giày vò trí óc gã khốn khổ ấy.”

Lão lại chạm nhẹ lên tay cô. “Nay Ông trùm đã chết rồi, chủ

nhà sẽ sớm sai người đến đuổi con ra đường. Thế nên ta mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.