CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 868

đấy, lâu lâu trong vũ trụ cũng xuất hiện một chút gì đó gọi là
công lý.”

Nhưng Dina đang nhớ lại cả đám người ăn mày ở đám tang

của Shankar. Thì đúng, nay họ đã tự do. Nhưng tự do phỏng có
nghĩa lý gì đối với họ cơ chứ? Vất vưởng khắp các vỉa hè khốn
khổ của thành phố, mồ côi mồ cút, không ai chăm nom cho –
chẳng phải họ sẽ sung sướng hơn nếu ở dưới vòng tay che chở
của Ông trùm hay sao?

“Ông ấy không hoàn toàn là người xấu đâu,” cô nói.

“Bọn chúng ta là ai mà quyết định được đâu là tốt hay xấu?

Chỉ là trong một lần này, cán cân nom đã có vẻ cân bằng. Chị ạ,
tôi phải nói thật là, sáng hôm qua, lúc nhìn thấy Ông trùm ăn
mày đi tới, chính tôi cũng nghĩ đến chuyện nhờ ông ta giúp –
giúp tôi kiếm một chỗ tốt để hành nghề.

Nhưng gã sát nhân vồ được ông ta trước.”

“Hắn có tìm cách cướp túi tiền đi không?”

“Không, hắn chả màng gì đến túi tiền. Mà nếu có, hắn sẽ phải

chặt đứt cổ tay ông ta. Không, hắn chỉ vứt con dao xuống và gào
thét là hắn là Người dạy khỉ, hắn đã giết Ông trùm để trả thù.”

Dina tái mặt và ngã phịch xuống ghế. Ibrahim khó nhọc

đứng dậy khỏi ghế của mình và chạm lên cánh tay cô. “Chị ơi,
chị có sao không?”

“Kẻ đã nói hắn là Người dạy khỉ ấy – có phải hắn có một cái

sẹo rất to trên trán không?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Tuần trước hắn đến đây, bảo muốn gặp Ông trùm vì việc gì

đó. Tôi bảo hắn là ông ấy sẽ ghé qua đây vào thứ Năm – là ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.