CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 87

chồng mình sẽ sớm được tìm thấy. Mười bảy năm trời đã qua đi
kể từ ngày tai họa kia ập đến, song niềm tin của bà vẫn không
hề suy suyển. Cả ngày bà chỉ ngồi thao thao bất tuyệt với tấm
ảnh của chồng, được đóng trong chiếc khung bạc nặng trịch đặt
bên cạnh giường. Bà tường thuật tỉ mỉ cho chồng nghe mọi tin
tức, mọi chuyện ngồi lê đôi mách trong ngày.

“Chính kiểu cư xử ức chế của em làm anh nghĩ đến dì Bapsy,”

Nusswan đi theo Dina sang tận phòng bên. “Em thì có lý do gì
cơ chứ? Em đã có mặt ở đám tang, đã nhìn thấy thi thể Rustom,
đã nghe người ta cầu nguyện cho chú ấy. Chú ấy đã chết và đã
rữa thịt mục xương được hơn một năm nay rồi.” Vừa nói dứt
miệng, anh ta vội đưa mắt nhìn lên trời để cầu xin sự tha thứ
cho những lời bất kính ấy.

“Em có biết mình may mắn thế nào vì được sống trong cộng

đồng này không? Ở xứ của những kẻ mông muội, các góa phụ bị
ruồng rẫy chẳng khác nào rác rưởi. Nếu em theo đạo Hindu, thì
như tục lệ ngày xưa, em đã phải nhảy vào dàn hỏa thiêu mà
chết theo chồng rồi đấy.”

“Em sẵn lòng lên Tháp Bình Yên cho lũ kền kền xé xác bất cứ

lúc nào, nếu điều đó làm anh vui lòng.”

“Đồ đàn bà vô liêm sỉ! Sao em dám ăn nói như thế! Thật quá

báng bổ! Anh muốn nhắc cho em nhớ, rằng hãy biết trân trọng
hoàn cảnh của mình. Em vẫn còn có thể sống một cuộc đời viên
mãn, vẫn có thể tái hôn, sinh con đẻ cái. Hay em muốn ăn bám
anh suốt đời?”

Dina không nói gì. Nhưng đến ngày hôm sau, khi Nusswan

còn đang ở sở, cô bắt đầu chuyển dần tư trang của mình về lại
căn hộ của Rustom.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.