CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 89

“Lúc nào các con cũng có thể đến chơi với cô.” Cô ôm hai đứa

vào lòng và lau khô nước mắt, cố an ủi chúng. “Vào thứ Bảy và
Chủ Nhật. Và cả trong các kì nghỉ nữa. Lúc đó sẽ vui lắm đấy!”
Nghĩ đến viễn cảnh ấy, đứa nào cũng háo hức, song chúng vẫn
thích cô ở đây luôn với mình hơn.

Ngay buổi sáng đầu tiên sau khi dọn về căn hộ của mình,

Dina tới thăm chú Darab và thím Shirin của Rustom. “Darab!
Mình xem ai tới kìa!” Thím Shirin reo lên hoan hỉ. “Dina thân
yêu của chúng ta đấy! Vào đây con, vào đây!”

Chú Darab vội chạy ra, trên người vẫn bận nguyên bộ pyjama,

và ôm chầm lấy Dina. Ông nói cả hai vợ chồng đã chờ ngày này
từ lâu lắm rồi. “Con thứ lỗi cho bộ dạng của chú nhé!” Ông nói,
đoạn ngồi xuống trước mặt cô và nở nụ cười rạng rỡ.

Lần nào Dina cũng không khỏi cảm động trước thái độ vui

mừng của chú thím khi được gặp cô. Cô có cảm giác tình yêu
thương của họ tưới tắm khắp cơ thể mình hệt như thứ gì đó có
thể sờ mó được. Nó khiến cô nhớ đến lần cô được mẹ cho tắm
sữa vào ngày sinh nhật, khi vẫn còn bé xíu. Lúc ấy, nửa cốc sữa
ấm với vài cánh hồng thả trôi bồng bềnh từ từ đổ xuống mặt,
xuống cổ, xuống ngực cô, chảy thành từng dòng trắng muốt
trên làn da bánh mật của cô.

“Việc khó nhất,” cô kể, “là chia tay hai thằng bé. Con quấn

chúng nó lắm.”

“Ừ, đối với bọn trẻ bao giờ cũng vậy,” thím Shirin gật gù. “Con

ạ, Rustom đã kể cho chú thím nghe chuyện anh trai con đã đối
xử với con tệ bạc thế nào trong những năm trước khi hai con lấy
nhau.”

“Anh ấy không phải người xấu.” Dina chống chế. “Chỉ là anh

ấy có cách nhìn nhận của riêng mình đối với mọi chuyện thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.