CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 90

“Phải, tất nhiên rồi,” thím Shirin nói, bà cảm nhận được ngay

sức nặng của tình ruột thịt. “Dù thế nào đi nữa, con có thể ở đây
với chúng ta. Thấy con đến, chú thím mừng lắm.”

“Ôi,” Dina vội nói, sợ rằng mình sẽ gây thêm hiểu lầm cho

chú thím. “Thực ra, con đã quyết định từ nay sẽ về sống ở căn
hộ của anh Rustom. Con chỉ đến đây để nhờ chú thím tìm cho
con ít công việc thôi.”

Nghe thấy thế, miệng chú Darab bắt đầu giật giật. Ông gắng

gỏi nuốt trôi nỗi thất vọng đột nhiên dâng đầy họng mình,
những tiếng lục bục khe khẽ do ông tạo ra phá vỡ bầu không khí
câm lặng; trong khi thím Shirin mân mê vạt chiếc áo khoác nhẹ
trong vô vọng. “Công việc,” bà lẩm bẩm ngây dại, đầu óc không
nghĩ nổi chuyện gì nữa. “Con yêu… phải, công việc, con phải
làm việc chứ. Việc gì nhỉ, Darab? Mình nghĩ xem, có việc gì cho
cháu nó làm không?”

Dina chờ đợi câu trả lời của ông chú trong im lặng tội lỗi.

Nhưng ông vẫn còn đang vật lộn với cục nghẹn trong miệng.
“Mình đi thay quần áo đi!” Thím Shirin bèn quở. “Trưa trầy trưa
trật ra rồi mà mình vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ thế ư?”

Ông ngoan ngoãn đứng dậy và đi vào nhà trong. Thím Shirin

buông vạt áo ra, xoa hai tay lên mặt, và ngồi thẳng dậy. Khi chú
Darab trở ra, bộ pyjama được thay bằng chiếc quần kaki và chiếc
áo sơ mi rộng có túi ngực, bà đã kịp phác thảo những bước đầu
của một giải pháp dành cho Dina.

“Nói thím nghe, con có biết khâu vá không?”

“Con có biết chút ít. Chị Ruby đã dạy con cách dùng máy

khâu.”

“Tốt. Thế là có việc cho con rồi. Thím có một chiếc máy

Singer còn rỗi, con lấy mà dùng. Máy hơi cũ, nhưng vẫn chạy tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.