CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 91

lắm.”

Suốt nhiều năm nay, thím Shirin vẫn kiếm thêm đồng ra

đồng vào phụ cho khoản lương ông chồng nhận được từ Công ty
vận tải quốc gia nhờ việc may vá cho vài gia đình. Bà may
những món đồ đơn giản như pyjama, váy ngủ, quần áo trẻ con,
ga trải giường, vỏ gối, khăn trải bàn. “Con có thể làm cùng
thím,” bà nói. “Việc nhiều lắm, thím làm không xuể, tại mắt
mũi thím giờ kém quá rồi. Ngày mai ta bắt đầu luôn nhé!”

Dina cầm túi lên và ôm lấy thím Shirin cùng chú Darab. Hai

vợ chồng tiễn cô ra cửa trước. Bỗng một cơn chấn động ngoài
phố kéo họ lên ban công. Một đoàn người biểu tình đông nghịt
đang dồn dập đổ xuống đường.

Nhìn qua mấy tấm băng rôn, biểu ngữ, chú Darab nói: “Lại

một vụ biểu tình ngớ ngẩn vì chuyện ngôn ngữ đây mà. Bọn
điên cứ đòi chia đất nước theo biên giới ngôn ngữ!”

“Ai cũng muốn thay đổi cái nọ cái kia,” thím Shirin chắt lưỡi.

“Sao người ta không chịu học cách bằng lòng với mọi sự như nó
vốn có nhỉ? Thôi, ta vào nhà đi! Dina không về ngay được đâu.
Giao thông tê liệt hết rồi còn gì.” Bà nói giọng hồ hởi, và sung
sướng tận hưởng thêm hai tiếng nữa có Dina bên cạnh, cho tới
khi đường phố trở lại bình thường.

Suốt mấy ngày tiếp đó, Dina được đưa đi khắp nơi để chào các

khách hàng. Đến mỗi nhà, cô đứng lóng ngóng bên cạnh thím
Shirin và nở nụ cười ngượng ngùng, cố gắng ghi nhớ hàng loạt
những cái tên cùng các chỉ dẫn may mặc. Thím Shirin liên tục
chuyển các đơn hàng mới sang cho cô.

Đến cuối tuần ấy, Dina bèn lên tiếng phản đối: “Con không

thể nhận nhiều đơn hàng như thế được, con sẽ cướp hết nguồn
thu của thím mất!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.