CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 875

“Án gì thế, thưa cô?” Một người đang cố kiễng cao chân để

được nhìn thấy gào lên. “Tôi có thể xử lý được cả án dân sự lẫn
hình sự!”

Nhiều giọt nước bọt của anh ta bắn thẳng lên mắt kính và má

cô. Cô rúm người lại, và cố gắng tìm đường ra. Rồi, trong lúc
chen lấn, một bàn tay bóp mông cô, trong khi một bàn tay khác
lia sát sạt lên ngực cô.

“Đồ đểu! Lũ khốn mất dạy!” Cô thúc khuỷu tay để len ra, và đã

kịp đá trúng một, hai cái ống quyển trước khi cả đám tan tác. Cô
ước sao mình đem theo cây ô in hình ngôi chùa – cô sẽ dạy cho
bọn này một mẻ nhớ đời.

Bàn tay cô run rẩy, và cô phải căng óc ra để đặt chân này phía

trước chân kia sao cho không vấp ngã. Cô tránh ra một góc bớt
đông đúc hơn của khu tổ hợp, ở bên sườn tòa nhà. Vắng bóng
đám luật sư, nơi này im ắng hẳn. Những băng ghế gỗ dàn hàng
dọc dãy rào khu tổ hợp. Nhiều người đang nằm nghỉ trên bãi cỏ,
tranh thủ đánh một giấc với đôi dép lót dưới đầu, vừa để giữ đồ,
vừa làm gối. Những người khác đang ăn cơm đựng trong những
chiếc cặp lồng đựng đồ ăn trưa bằng thép không gỉ sáng bóng.
Một bà mẹ đang gọt hồng xiêm bằng con dao nhíp và đút những
miếng quả màu nâu ngọt lịm cho con. Tiếng nhạc từ một chiếc
đài bán dẫn nhỏ vo ve như cánh chuồn chuồn trong buổi chiều
nóng nực.

Giữa khung cảnh êm đềm này, trên một băng ghế gãy, một

người đàn ông ngồi trân mắt nhìn lên cây xoài. Ba thằng bé
đang ném đá vào mấy quả xoài xanh cứng đơ trong lúc bố mẹ
chúng ngủ gà gật trên bãi cỏ. Nỗ lực của chúng rốt cuộc cũng
khiến một quả đứt cuống. Mỗi đứa cắn một miếng rồi chuyền
tay nhau, thịt quả xanh chua lè làm mồm đứa nào đứa nấy chun
lại. Rùng mình vì khoái chí, mắt nhắm tịt, chúng nghiến chặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.