CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 876

răng để tận hưởng thứ lạc thú ghê người. Người đàn ông ngồi
trên băng ghế gãy mỉm cười và gật gù, nhấm nháp những kỉ
niệm được lũ trẻ khơi lên. Túi áo sơ mi của ông phồng căng vì
những cây bút mực đựng trong một chiếc hộp nhựa đặc biệt.
Dưới chân ông là một bảng chữ nhật bằng bìa các tông có kích
cỡ chừng bốn mươi nhân hai mươi lăm phân, được đặt tựa vào
một viên gạch.

Tò mò, Dina lại gần và đọc những dòng chữ viết trên bảng:

Vasantrao Valmik – Cử nhân văn chương, cử nhân luật

[49]

. Lạ

thật, cô nghĩ thầm, tại sao ông ta lại bằng lòng ngồi đây một
cách thờ ơ như thế nếu ông ta là một luật sư. Và thậm chí ông
còn chẳng có lấy chiếc áo vét đen hay bỏ công đi kiếm việc.

“Thưa cô, thay mặt ngành nghề của mình, tôi muốn xin cô

thứ lỗi vì quang cảnh đáng hổ thẹn gần cửa vào,” Valmik lên
tiếng.

“Cảm ơn ông,” Dina nói.

“Không, thưa cô, tôi phải cảm ơn cô vì đã chấp nhận lời xin

lỗi của tôi mới phải. Thật nhục nhã quá, cứ trông cái cách họ bu
lấy cô. Ngồi ở đây, tôi đã trông thấy hết.” Ông ta buông cái chân
đang bắt chữ ngũ xuống, ngón chân cái ông hích phải tấm bảng
bằng giấy bìa khiến nó đổ ập. Ông dựng thẳng nó dậy và chỉnh
lại viên gạch kê.

“Từ chỗ ngồi trên băng ghế này, tôi đã quan sát thấy rất

nhiều chuyện mỗi ngày. Và phần lớn khiến tôi vô cùng tuyệt
vọng. Nhưng biết mong hòng gì đây, khi phán quyết đã rơi vào
tay lũ ác thú tàn bạo, và các vị lãnh đạo của đất nước đã đổi trí
tuệ và một nền cai trị tốt đẹp để lấy sự hèn nhát và mở mang
quyền lực cá nhân? Xã hội của chúng ta đang mục nát từ nóc
xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.