CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 882

bản chỉ rặt một lũ thỏ đế. Liệu có thể kiếm được ai đó, họ hàng
hoặc bạn bè, đến ở với cô không?”

“Chẳng có ai cả.”

“Phải, không bao giờ có, phải không? Xin hãy thứ lỗi cho câu

hỏi của tôi.” Ông ta ngừng lời, rồi thổ ra một tràng ho sặc sụa
ghê người. “Xin cô thứ lỗi,” ông ta rền rĩ, “tôi nghĩ tôi đã vượt
quá định mức hội thoại của cổ họng tôi rồi.”

“Trời đất,” Dina nói, “thế thì tệ quá.”

“Mà đây đã là sau điều trị rồi đấy nhé,” ông ta nói, bằng giọng

tưởng như đang khuếch khoác. “Cô phải nghe tôi nói cách đây
một năm kia. Lúc ấy tôi chỉ có thể chí chít như chuột thôi.”

“Nhưng cái gì đã tàn hại cổ họng của ông đến mức ấy? Ông

gặp tai nạn hay gì à?”

“Nói cách nào đó cũng đúng đấy,” ông ta thở dài. “Nói cho

cùng, cuộc đời của chúng ta bất quá chỉ là một chuỗi những tai
nạn – một sợi xích leng keng kết từ những sự kiện tình cờ. Một
dải dây lựa chọn, dù vô tình hay hữu ý, nối dài mãi thành một
tai họa lớn mà chúng ta gọi là cuộc đời.”

Ông ta lại bắt đầu nữa rồi, cô nghĩ. Nhưng lời ông ta nói nghe

cũng có lý. Cô đem chiếu theo chính những trải nghiệm của
mình. Những sự kiện ngẫu nhiên đã quyết định tất cả: cái chết
của bố cô, khi cô mới mười hai tuổi. Và toàn bộ cuộc đời của hai
người thợ may. Và Maneck, mới quay về nhà đó đã lại biến sang
Dubai. Có lẽ cô sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu nữa, cả Ishvar và
Om. Từ hư không họ đã bước vào đời cô, và nay lại biến mất vào
hư không.

Trong khi đó, ngài Valmik, để trả lời câu hỏi của cô, đưa tay

lên sờ nắn mấy chiếc bút quý giá và bắt đầu kể câu chuyện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.