CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 885

Ông nhai nát viên kẹo ngậm đang mút dở, vì đã mất hết kiên

nhẫn với việc đảo nó từ má bên này sang má bên kia. “Tôi đã
mất biết bao nhiêu thứ trong quá trình vẽ nên cái quỹ đạo đó.
Tham vọng, sự bình yên, từ ngữ, thị lực, dây thanh âm. Thực ra,
chủ đề trung tâm của câu chuyện đời tôi chính là: mất mát.
Nhưng chẳng phải mọi câu chuyện đời đều như vậy hay sao?
Mất mát là tất yếu. Mất mát là một phần căn cốt của cái tai họa
thiết yếu mà ta gọi là cuộc đời kia.”

Cô gật đầu, chưa thực bị thuyết phục.

“Xin nói để cô rõ, không phải tôi đang kêu ca đâu. Nhờ vào

một nguồn lực dẫn hướng không thể cắt nghĩa nổi của vũ trụ,
cái chúng ta đánh mất luôn là những thứ vô giá trị – bị tróc ra,
như một con rắn lột xác. Đánh mất, rồi lại tiếp tục đánh mất, là
nền tảng căn bản của quá trình sống, cho đến khi tất cả chúng
ta chỉ còn lại phần tinh cốt nhất của sự sống con người mà
thôi.”

Giờ Dina đã cực kì mất kiên nhẫn với ngài Valmik. Câu cuối

cùng nghe như một mớ từ ngữ vô nghĩa buồn chán. “Con rắn có
một lớp da mới toanh ở bên dưới,” cô ngắt lời ông ta. “Tôi thì
mong không phải mất căn hộ của mình, trừ phi có một căn mới
xuất hiện thế chỗ cho nó.”

Trông mặt ngài Valmik như thể ông ta vừa bị đá vào bụng.

Nhưng ông lấy lại bình tĩnh rất nhanh và mỉm cười, tỏ ý đánh
giá cao lập luận của cô. “Rất tốt. Thật sự rất tốt. Và óc hài hước
cũng rất tuyệt vời. Một trong những điểm yếu của ngành nghề
của tôi là sự thiếu vắng hoàn toàn của óc hài hước. Luật Pháp là
một thứ nghiêm ngắn, cau có. Nhưng Công Lý thì không. Công
Lý dí dỏm và kì quặc, nhân hậu và tử tế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.