CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 912

“Không, nói cho mẹ biết nguyên do thực đi,” bà nói. “Không

sao, chúng ta sẽ nói chuyện sau, con cứ nghỉ ngơi đã. Tội nghiệp
bố, bố nhớ con biết bao, thế nhưng bố chưa bao giờ, chưa khi
nào kêu ca một tiếng. Nhưng mẹ biết nó đang gặm nhấm bố từ
bên trong.”

“Vậy ra mẹ đang bảo tại con mà bố bị ung thư phải không?”

“Không! Ý mẹ không phải như vậy! Không hề!” Mẹ anh giữ

chặt khuôn mặt anh trong hai bàn tay bà, nhắc đi nhắc lại lời
phủ nhận cho đến khi bà chắc chắn con đã tin mình. “Con biết
không, có lần bố đã bảo mẹ, rằng ngày tồi tệ nhất đời bố là khi
bố để thiếu tướng Grewal thuyết phục bố rằng một công việc ở
vùng Vịnh sẽ là một điều tốt cho con.”

Hai mẹ còn ngồi dưới hiên nhà, bà kể cho con biết những

công việc chuẩn bị cho tang lễ vào sáng hôm sau: các thầy cả sẽ
tới đây từ đền thờ lửa gần nhất, tuy vẫn là một chặng đường
khá xa xôi. Hầu hết các thầy đã từ chối lời mời khi họ biết tin
người quá cố sẽ được hỏa thiêu, họ nói rằng mình chỉ làm lễ cho
các tín đồ Bái Hỏa Giáo sẽ được tống táng trên Tháp Bình Yên –
chuyện phải lặn lội đường xa bằng tàu hỏa không thành vấn đề.

“Mấy ông thầy đấy thật hẹp hòi quá,” bà vừa nói vừa lắc đầu.

“Dĩ nhiên, chúng ta làm hỏa táng vì đó là nguyện vọng của bố,
nhưng còn những gia đình không đủ khả năng vận chuyển thi
thể đi thì sao? Chả lẽ các thầy cũng từ chối, không cầu nguyện
cho họ nữa hay sao?”

Cuộc hỏa táng sẽ không được thực hiện ở một giàn thiêu

ngoài trời, bà giải thích. Lò thiêu điện dưới thung lũng đã được
đặt chỗ trước – như vậy sẽ lịch sự hơn. Mà bố cũng không trăng
trối rõ về cách thức hỏa thiêu, nên chắc sẽ không có vấn đề gì
hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.