CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 914

thấy thời điểm đã chín muồi để nhắc lại chuyện quay về nhà
của anh. “Cửa hàng là của con, con cũng biết thế mà. Nếu con
muốn quay về và quản lý nó, hiện đại hóa nó. Làm bất cứ việc gì
con thích. Hoặc con bán đi và dùng tiền để mở công ty điều hòa
không khí và làm lạnh của riêng mình cũng được.”

Anh nghe thấy giọng e dè trong lời bà nói mà đau khổ vô

cùng. Một bà mẹ lại sợ sệt không dám nói chuyện với chính con
trai mình, anh thực sự đáng sợ đến thế sao? “Con vẫn chưa nghĩ
đến hướng nào trong số đó cả,” anh nhắc lại.

“Con cứ từ từ, có gì vội đâu. Con muốn thế nào cũng được.”

Anh cau mày trước sự gắng gỏi của mẹ hòng xoa dịu mình.

Tại sao bà không nói bà chán ghét cung cách cư xử của anh,
khoảng thời gian vắng mặt dài dằng dặc của anh, những lá thư
nhạt nhẽo, nhát gừng của anh? Và nếu bà có nói thế thật, anh có
biện hộ cho mình không? Liệu anh có dẫn ra hết lý do này đến
lý do khác, cố gắng giải thích rằng đối với anh, mỗi nỗ lực
dường như đều vô nghĩa nhường nào không? Không. Bởi vì sau
đó bà sẽ lại khóc, anh sẽ bảo bà đừng làm như vậy nữa, bà sẽ lại
vạch vòi hỏi han thêm nữa, rồi đến nước anh sẽ bảo bà nên lo
chuyện riêng của mình đi thì hơn.

“Mẹ đang nghĩ,” bà Kohlah nói, cố chuyển sang một chủ đề ít

mạo hiểm hơn. “Nhân lúc con trở về sau bao nhiêu năm, có lẽ
con nên tận dụng cơ hội này để đi thăm họ hàng của nhà ta. Tất
nhà mọi người trong gia đình Sodawalla đều rất háo hức muốn
được gặp lại con.”

“Đi xa lắm, con không có thời gian.”

“Chỉ hai, ba ngày cũng không ư? Con có thể qua chào cái cô

con đã ở cùng khi còn học đại học. Cô ấy sẽ rất mừng nếu được
gặp con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.