CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 915

“Qua ngần ấy năm chắc cô ấy cũng quên luôn con rồi.”

“Mẹ không nghĩ thế. Nếu không phải nhờ có cô ấy, con đã

không hoàn thành được chứng chỉ. Con không thích kí túc xá
trường đại học, con muốn về thẳng nhà luôn, con nhớ không?
Có được thành công hôm nay, con mắc nợ cô Dina Dalal và căn
hộ của cô ấy đấy.”

“Vâng, con vẫn nhớ.” Nghe mẹ anh nhắc đến từ “thành công”,

anh rùng mình.

Bóng tối buông dần, và con thằn lằn anh vẫn ngắm nhìn dần

tan vào bức tường đá. Khi nó di chuyển, hình hài của nó lại hiện
lên sắc nét. Nhưng cơn thèm ăn của con vật có lẽ đã được thỏa
mãn, anh thầm nghĩ, vì nó không còn lao bổ vào lũ ruồi nữa –
cái bụng nó đã phồng lên thấy rõ.

“Maneck.” Bà đợi đến khi anh quay mặt về phía bà. “Maneck,

sao con xa cách thế?”

Anh nheo mắt săm soi gương mặt của mẹ mình – mẹ anh

không hay nói ra những câu vô nghĩa như vậy. “Đấy là vì công
việc của con ở tận Dubai.”

“Mẹ không nói đến khoảng cách ấy, Maneck ạ.”

Câu trả lời của bà khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Tay chạm nhẹ lên vai anh, bà nói, “Đến lúc ăn tối rồi,” và đi vào
nhà.

Anh lắng nghe những âm thanh từ trong bếp vọng ra tận

hiên nhà, mơ hồ như những lời mẹ anh nói. Xoong và chảo, và
rồi con dao, một chuỗi những tiếng lập bập dội lên mặt thớt khi
bà thái thứ gì đó. Nước chảy trong bồn rửa. Một tiếng sầm, và
chiếc chốt lạch xạch sập vào lỗ, khi bà đóng cửa sổ lại để ngăn
chặn hơi lạnh buổi tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.