CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 917

kiện tướng số một không bao giờ có thể bị chiếu tướng. Không
có cách gì thoát nổi cái bụng khổng lồ của nó. Anh muốn tiêu
diệt sinh vật ghê tởm ấy.

Anh vớ lấy một cây gậy đi đường dựng trong góc hiên, rón

rén tiến tới, và quật vào con thằn lằn. Cây gậy nện chát lên mặt
đá. Anh nhanh chân bước lùi lại, săm soi mặt đất dưới chân
mình, sẵn sàng giáng xuống cú đánh thứ hai nếu cần. Nhưng
dưới đó tịnh chẳng có gì. Anh nhìn lên bức tường. Không có gì.
Anh vừa quất vào không khí.

Giờ anh lại thấy nhẹ nhõm vì mình đã không giết con thằn

lằn. Anh lấy làm lạ, không biết nó đã bỏ đi từ lúc nào, bỏ lại anh
tự ngồi mường tượng ra hình hài thằn lằn của nó. Anh nhìn sát
vào kết cấu bức tường. Anh đưa tay sờ lên bề mặt để tìm kiếm.
Chắc hẳn phải có một dấu vết kì dị trên đá, một chỗ lồi hay kẽ
nứt hay hõm nhỏ đã đánh lừa mắt anh.

Nhưng những đường nét đã biến mất. Dù có cố gắng đến đâu,

anh không thể dựng lại nổi bức tranh. Con thằn lằn tưởng
tượng đã trốn thoát, cũng êm thấm hệt như con thằn lằn thật.

Buổi sáng sau cuộc hỏa táng, Maneck và mẹ ôm chiếc hộp gỗ

lên đường đi rải tro cốt của bố anh trên sườn núi nơi ông
thường thích dạo bộ. Ông muốn mình được rắc ở khắp những
con đường đó, bao trùm toàn bộ khung cảnh rộng và xa đến hết
mức mà nỗ lực con người có thể đạt được. Ông từng nói đùa,
nếu cần, mình có thể thuê một người Sherpa

[55]

cũng được.

Đừng đổ tôi ở một chỗ.

“Mẹ nghĩ bố đang ép mẹ phải đi bộ đường dài với bố ít nhất

một lần đây,” bà Kohlah nói, đoạn đưa mu bàn tay lên gạt nước
mắt, cố giữ những ngón tay khô khắn để còn vốc tro.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.