CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 919

“Không, không sao đâu, mẹ leo lên được.” Bà bước hai bước và

lại khuỵu xuống đất.

Anh cất hộp tro an toàn sau một tảng đá, rồi hối hả chạy lên

đường cái, hét lớn với người qua đường rằng mẹ mình đã bị
thương. Chỉ trong vòng ba mươi phút, một nhóm bạn bè và
hàng xóm đã chạy tới cứu trợ, dẫn đầu là bà Grewal ghê gớm.

Vợ của thiếu tướng Grewal càng ngày càng trở nên chuyên

quyền hơn trong cung cách cư xử kể từ ngày chồng mất. Dù
xuất hiện ở đâu, bà đều tự động nắm quyền kiểm soát mọi sự.
Hầu hết bạn bè của bà đều hoan nghênh động thái này, vì như
thế càng đỡ việc cho họ, dù đó là lên kế hoạch cho một bữa tiệc
tối hay chuẩn bị một buổi dã ngoại.

Sau khi xem xét tình hình của bà Kohlah, bà Grewal bèn cho

gọi hai người phu vận chuyển hiện đang làm bồi bàn ở một
khách sạn năm sao. Xưa kia, bộ đôi thường khiêng những người
già và du khách yếu sức trên những chiếc ghế tay đòn dài dọc
các lối mòn và đường nhỏ trên núi để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Khi con đường mới được xây dựng, đủ rộng để các xe buýt vãn
cảnh cũng có thể đi được, những người phu này đành bỏ nghề.

Nhưng hai người này rất vui vẻ được lấy chiếc kiệu ra khỏi

kho để phục vụ bà Kohlah. Maneck hỏi liệu họ có đủ sức khiêng
bà một cách an toàn không, vì có thể họ đã đánh mất những
bước đi vững chãi sau bao nhiêu năm làm công việc khách sạn
nhẹ nhàng, chỉ phải đi đi lại lại giữa bếp và nhà ăn.

“Xin anh chớ lo,” họ nói. “Công việc này là nghề nhà của

chúng tôi, nó ăn vào máu rồi.” Họ phấn khích ra mặt trước cơ
hội, dù ngắn ngủi, để thực hành những kĩ năng cũ.

“Maneck, con ở lại rắc nốt chỗ tro nhé?” Bà Kohlah hỏi khi bà

được dìu lên kiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.