CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 921

“Xin bà chớ lo,” họ thở hổn hển. “Chúng tôi vẫn chưa quên

nghề đâu.”

“Hừm,” bà Grewal tỏ ý ngờ vực. “Coi chừng đấy, có một hòn

đá rất lớn, đừng trượt chân nhé.”

Lần này, bà Kohlah vội lên tiếng trấn an thay hai người kia.

“Chị đừng lo, họ lành nghề lắm. Em thấy rất thoải mái.”

Những người bạn bè và hàng xóm đi theo sau họ tặng hai phu

vận chuyển một tràng pháo tay khi họ rời khỏi lối mòn trên núi
và bước dọc theo con đường dẫn vào thị trấn. Phải bao nhiêu
năm rồi người ta mới lại nhìn thấy một cái kiệu ngất ngưởng
trôi trên phố. Bóng ma đến từ quá khứ được chào đón bằng
niềm hoan hỉ bởi tất cả những ai được gặp nó trên hành trình
của mình. Rất nhiều người quyết định bám theo, làm đông đúc
thêm hàng ngũ của đám rước tự phát.

Thỉnh thoảng, đám rước kiệu phải dừng lại bên vệ đường để

cho xe tải và xe buýt đi qua. Sau lần nghỉ chân thứ năm như thế,
bà Grewal bèn nóng máu lên. “Thế này là đủ lắm rồi,” bà nói.
“Nào, tất cả mọi người. Bước ra, bước hẳn ra, ra giữa đường cái
luôn. Chúng ta không phải nhường ai hết. Hôm nay thì không.
Chị Kohlah được phép hưởng quyền ưu tiên, hôm nay là một
ngày đặc biệt của chị ấy. Xe cộ đợi tí cũng chẳng sao.”

Ai nấy đều đồng tình với bà Grewal, và trong ba mươi lăm

phút vinh quang, họ hành quân vào thị trấn như một đoàn diễu
hành tràn ngập quyết tâm, nối sau lưng là những hàng xe cộ
nóng nảy, tài xế bấm còi và quát tháo ầm ĩ. Bà Grewal nói chung
lờ tịt bọn họ, quyết không phí mồm chỉnh đốn đám loạn âm
hỗn tạp kia. Dẫu vậy, thỉnh thoảng, cơn thịnh nộ vẫn khiến bà
dừng bước và quát lại: “Tôn trọng người ta một chút xem nào!
Đây là một quả phụ đấy nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.