CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 920

“Được, cậu ấy sẽ ở lại,” bà Grewal bèn quyết thay hai mẹ con

luôn. “Maneck, cháu rắc nốt chỗ tro còn lại rồi đi theo chúng tôi
sau nhé. Mẹ cháu sẽ được an toàn với tôi.”

Bà ra hiệu cho hai người phu vận chuyển; họ bèn đồng loạt

nâng chiếc kiệu lên vai và bước đi thoăn thoắt một cách hoàn
hảo, chân và tay cử động như một cỗ máy được tra dầu trơn tru,
tìm ra một nhịp điệu mượt mà trên những lối mòn gập ghềnh
để tránh cho hành khách của mình những cú xóc giật không
cần thiết. Maneck bỗng nhớ tới cái đầu máy hơi nước mà bố anh
đã từng cho anh xem từ khoảng cách rất gần… Ở ga tàu hỏa, bố
nâng anh lên bằng đôi tay của ông, người thợ lái tàu kéo còi…
đòn trục và tay quay và pít tông, kéo và đẩy trong một kết cấu
đối xứng đầy sức mạnh, tràn ngập những âm thanh lạch xạch…

“Ôi, giá mà Farokh nhìn thấy cảnh này,” bà Kohlah nói, vừa

cười vừa khóc. “Rắc xong tro của ông ấy, bà vợ lại về nhà bằng
kiệu. Thế nào ông ấy cũng cười nhạo sự vụng về kiểu cách của
tôi.”

Maneck nhìn hai người phu vận chuyển biến mất sau ngã rẽ

tiếp theo, rồi đi lấy lại chiếc hộp giấu sau tảng đá. Anh tiếp tục
rắc nốt hộp tro. Thỉnh thoảng, một cơn gió nổi lên. Những đám
mây chậm chạp đang lờ đờ trôi bỗng khởi động một cuộc đua
sôi nổi trên bầu trời, bóng đen của chúng đe dọa vùng thung
lũng bên dưới. Anh để tro cốt rỉ qua kẽ ngón tay mình rơi vào
móng vuốt của gió. Anh vét nốt thành bên trong chiếc hộp, lật
úp nó xuống, và gõ lên mặt hộp. Chút tro cuối cùng liền bay
mất, đi khám phá những miền bao la.

Chốc chốc, bà Grewal, đang sải bước ngay sau gót hai phu vận

chuyển, lại hô to những lời chỉ dẫn dành cho họ. “Cẩn thận,
cành cây kia thấp lắm. Hai người không muốn bà Kohlah bị cộc
đầu đấy chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.