CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 929

Avinash.

Mưa đang nện lên mái nhà và hắt qua cửa sổ. Anh cố gấp tờ

báo bạc màu ngay ngắn theo nếp cũ, nhưng bàn tay anh run rẩy,
nó bay phần phật và trở nên nhàu nhĩ xộc xệch trong lòng anh.
Trong phòng sao ngột ngạt quá. Anh khó nhọc nhấc mình khỏi
ghế. Tờ báo, nồng nồng mùi mủn nát và mục rữa của tầng hầm,
bay loạt soạt xuống sàn. Anh bước ra hiên nhà, cướp lấy từng
hớp lớn không khí đẫm nước mưa. Gió ào ào xối qua cánh cửa
mở toang. Những trang báo rơi bị cuốn đi quanh phòng còn
chiếc rèm táp phần phật lên cửa sổ. Anh đóng cửa, sải bước
quanh hiên nhà ướt nhoẹt mấy vòng, rồi bước ra ngoài trời
mưa, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.

Chỉ trong vài giây, quần áo anh đã sũng nước, mớ tóc ướt

dính chặt lên trán anh. Anh đi một vòng quanh nhà: xuống dốc,
ra sân sau, vòng qua chỗ đất trũng, và leo lên từ sườn bên kia.
Qua bức tường mưa rơi anh nhìn thấy những sợi cáp thép buộc
móng nhà vào vách đá. Những sợi cáp đáng tin cậy, đã trụ vững
suốt bốn thế hệ. Nhưng anh dám thề là căn nhà đã dịch chuyển
trong những năm anh đi xa. Ngôi nhà đang tính đường tự tử,
Avinash đã nói như thế. Từng chút một, và rồi thêm một chút
nữa – và cuối cùng nó sẽ giật tung những móc neo, đâm đầu
xuống sườn đồi. Xem ra cũng hợp lý thôi. Mọi thứ đều đang mất
dần mối neo móc giữ, đều đang trượt dần đi, trở thành không
thể khôi phục được nữa.

Anh rẽ vào con đường dẫn ra khỏi quảng trường thị trấn,

bước đi như chạy. Anh không để ý đến những người đang
giương mắt nhìn mình. Anh chỉ thấy mỗi tấm ảnh kia. Ba tấm
sari siết lấy mấy cái cổ mảnh mai… Ba cô em gái của Avinash…
anh ta nói từng rất thích cho mấy đứa ăn khi chúng còn bé, còn
kể bọn nhỏ thường nghịch ngợm cắn ngón tay anh. Và hai ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.