CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 931

vết tích gì của những vệt tro xám. Hơi thở của anh bật ra thành
những tiếng khóc nức nở, anh rẽ tán lá, giơ chân đá lên một
tảng đá, dịch chuyển một cành cây gãy.

Chẳng có gì. Anh đã tới quá muộn. Anh vấp ngã và khuỵu

xuống, tay chống ngập trong bùn. Mưa vẫn đổ xuống không
chút xót thương. Anh có cảm giác mình không tài nào đứng dậy
nổi nữa. Anh úp mặt trong hai bàn tay nhoe nhoét bùn mà
khóc, và khóc, khóc mãi.

Một con chó chạy lọp bọp nhè nhẹ giữa dòng bùn rác, tiến về

phía Maneck. Giữa tiếng mưa ồn ào, anh không nghe thấy nó.
Nó lại gần hơn, mũi hít ngửi. Anh giật mình và buông tay khỏi
mặt khi cảm thấy mõm của nó trên tay mình. Con chó liếm má
anh. Anh vỗ vỗ nó; liệu đây có phải một con trong đàn chó từng
được bố anh cho ăn dưới hiên nhà không? Anh nhận thấy có
một khối u đang mưng mủ trên đùi nó, và băn khoăn không
biết thứ dầu nhà chế mà bố anh từng dùng để chữa bệnh cho
bọn chó hoang có còn cất trên chiếc giá bên dưới mặt quầy
không.

Cơn mưa rào giờ đã ngớt dần. Anh đứng dậy, đưa tay áo ướt

sũng lên chùi mặt, và phóng tầm mắt khắp sườn đồi. Những
khoảng quang quẻ đang dần hiện lên trên mây, và từng mảnh
thung lũng bắt đầu lộ ra dưới lớp sương mù.

Anh nán lại nơi mình đang đứng cho đến khi mưa gần như

ngừng hẳn. Giờ nó chỉ còn là một cơn mưa phùn rất nhỏ mịn,
mịn đến độ cảm giác nó còn nhẹ hơn hơi thở con người phả lên
da. Anh quay lại chỗ có cái cây mọc trên một mỏm đá nhô ra
ngoài. Con chó bám theo anh một lúc. Khối áp xe khiến nó bước
tập tễnh, chỗ nhiễm trùng có lẽ đã ăn vào tận xương. Con vật
khốn khổ chỉ còn sống được vài tuần nữa thôi, Maneck nghĩ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.