CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 933

“Đầu gối của mẹ sao rồi?”

“Đỡ hơn nhiều. Nhờ bọc đá đấy.”

Anh lên phòng mình, tắm rửa, và thay quần áo khô. Trà đã

sẵn sàng khi anh xuống nhà. Mẹ anh bỏ hai thìa đường cho anh
và một thìa cho mình. Trà của anh đã được rót vào chiếc tách
của bố. Bà khuấy trà rồi mới đẩy tách về phía anh. “Lúc nào bố
cũng vừa đi quanh bếp vừa uống tách trà đầu tiên, con còn nhớ
không?” Anh gật đầu.

Bà mỉm cười. “Làm vướng đường mẹ đúng lúc mẹ đang bận

rộn nhất. Nhưng bố đã thôi làm như vậy trong mấy năm vừa
qua. Bố chỉ bước vào bếp và lặng lẽ ngồi xuống.” Nghiêng người
sang một bên ghế, bà giơ tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Maneck.
“Xem này, tóc con vẫn còn nhỏ nước kìa.” Bà lấy một chiếc khăn
trong tủ đựng khăn vải và bắt đầu lau cho khô. Công cuộc lau
láy nhiệt tình của bà với những nhát đẩy nhanh, ngắn khiến
đầu anh lắc lư. Anh đã suýt mở miệng phản đối, nhưng lại cảm
thấy dễ chịu và để mặc bà làm tiếp. Mắt anh nhắm nghiền lại.
Anh có thể nhìn thấy những người thợ xoa bóp dạo, khi đi cùng
Om trên bờ biển tám năm trước, ở đó, các khách hàng ngồi trên
bãi cát, đầu được day và xát và đấm. Sóng vỗ rì rào xung quanh,
thêm làn gió nhè nhẹ của buổi hoàng hôn. Và mùi hoa nhài
thơm ngát tỏa ra từ những hàng quán bán những dây hoa trắng
muốt như sữa cho các bà các cô đội lên tóc.

“Con nghĩ con sẽ đi thăm các bà con họ hàng nhà ta. Và cả dì

Dina nữa.” Những nhát lau nhanh, mạnh bà dành cho mái tóc
ướt của anh tạo ra một thứ âm rung kì quặc trong giọng nói của
anh.

“Con nói nghe tức cười quá. Cứ như con đang cố vừa nói vừa

súc họng cùng một lúc ấy.” Bà bật cười và cất chiếc khăn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.