CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 932

chẳng có ai để chăm sóc và chữa chạy cho nó. Bố không còn nữa,
còn ai thèm để ý đâu?

Nước lại dâng lên mắt anh, và anh cất bước trở về nhà. Cơn

mưa đã tạo ra vô vàn rãnh suối nhỏ đang chảy xuống đồi.
Chúng sẽ nhập vào những dòng suối trên núi và giúp những
dòng thác mới xuất hiện đổ ào ạt thêm. Ngày mai vạn vật sẽ
bừng tỉnh, xanh non và tươi mát. Anh mường tượng ra những
bụi tro, bị cuốn đi bởi những dòng nước lấp lánh này, chảy đi
khắp sườn núi. Bố anh đã được thỏa nguyện – ông đã được phát
tán rộng khắp, một cách triệt để tới mức không một con người
nào có thể làm được; bàn tay phi thường và tỉ mỉ của tự nhiên
đã đảm nhận nhiệm vụ này, và nay ông đã có mặt ở khắp mọi
nơi.

Quấn mình trong một tấm khăn choàng Kashmir, bà Kohlah

bồn chồn đứng đợi dưới mái hiên, mắt nhìn đau đáu xuống
đường. Bà vẫy tay rối rít khi Maneck xuất hiện trong tầm mắt.
Anh càng rảo bước thêm.

“Maneck! Con đã ở đâu vậy? Lúc mẹ dậy thì thấy con đã biến

mất! Mà trời mưa to quá, mẹ lo lắng lắm.” Bà nắm lấy cánh tay
con. “Nhìn con kìa, con ướt hết cả rồi! Lại còn có bùn trên mặt
và quần áo của con nữa! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Không sao đâu mẹ,” anh dịu dàng đáp. “Con vẫn ổn, tự nhiên

con muốn đi dạo một chút. Con bị trượt chân ngã,” anh đế thêm
để giải thích về mấy vết bùn.

“Con giống y như bố, toàn làm những việc điên rồ. Bố cũng

thích đi dạo lúc trời mưa lắm. Nhưng thôi, đi thay quần áo đi
con, mẹ sẽ pha trà và nướng bánh cho con.” Cơn mưa đã rửa trôi
năm tháng. Anh lại biến thành đứa con trai nhỏ của bà, ướt
sũng và yếu đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.