CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 930

bố bà mẹ khốn khổ… Thế giới này phỏng còn nghĩa lý gì nữa?
Thượng Đế, Tên Khốn Ngu Xuẩn, ở đâu rồi? Lẽ nào Ông Ta
không còn tí ý niệm thế nào là công bằng và bất công hay sao?
Chẳng lẽ Ông Ta không thể đọc nổi một cái bảng cân đối đơn
giản hay sao? Lẽ ra Ông Ta đã bị sa thải lâu rồi nếu Ông Ta điều
hành một tập đoàn, với những việc Ông Ta để xảy ra… với cô
giúp việc kia, với hàng ngàn người Sikh đã bị giết ở thủ đô, và
người tài xế tắc xi tội nghiệp với chiếc kara không thể tháo ra
nổi.

Maneck nhìn lên trời. Tro cốt của bố, mới rắc sáng nay. Bị ướt

nước, bị rửa trôi. Ý nghĩ ấy thật quá sức chịu đựng, vì sau đó sẽ
chẳng còn gì nữa… và mẹ, bị bỏ lại một thân một mình…

Anh cắm đầu chạy trên con đường mòn đang nhanh chóng

biến thành nhão nhoét và trơn trượt. Chạy, trượt, vấp, hi vọng
tìm ra một nơi vẫn còn xanh tươi và dễ chịu, một nơi của hạnh
phúc, thanh bình, nơi bố anh có lẽ đang dạo bước, những bước
chân vững chãi và tự tin, tay quàng lên vai con trai.

Chân sục giữa bùn, anh lội bì bõm; hai cánh tay dang ra hai

bên để giữ cho mình khỏi ngã. Giờ anh mới thấm thía nỗi tuyệt
vọng mà bố anh đã cảm thấy khi thế giới quen thuộc trượt đổ
quanh ông, những thung lũng bị cắt rạch và trở nên xấu xí,
những rừng cây dần biến mất. Bố nói đúng, anh bỗng nghĩ,
vùng đồi đang chết dần chết mòn, còn mình thật ngu ngốc khi
nghĩ vùng đồi sẽ trường tồn, rằng một ông bố có thể trẻ mãi
không già. Giá như mình chịu chuyện trò cùng ông. Giá như
ông để mình gần gũi ông.

Nhưng còn những đám tro, chúng nằm đó, dưới làn mưa

cuồn cuộn lạnh lẽo. Anh chạy tới nơi anh đã dốc sạch cái hộp gỗ
hồi sáng. Vừa thở hổn hển, anh vừa dừng lại ở mỗi địa điểm
quen thuộc nơi mẹ anh đã dừng chân, nhưng không tìm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.