CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 937

ngửi thấy mùi tiền.

“Khách sạn Grand,” Maneck nói, đoạn mở cửa xe.

Anh tắm rửa, thay áo sơ mi, và lên đường đi chịu đựng sự

chăm sóc âu yếm của gia đình Sodawalla. Suốt cả buổi tối, anh
kiên nhẫn cho phép mình được gọi là Mac, co rúm người lại khi
họ ôm và vỗ và ca ngợi mình. Cảm giác hơi giống con chó đoạt
giải trong một hội thi chó đẹp.

“Lúc biết tin bố cháu mất, gia đình sốc ghê lắm,” họ nói. “Mà

nhà cháu lại ở xa quá, chúng tôi còn không đến dự lễ tang được.
Tiếc quá.”

“Không sao, cháu hiểu mà.” Anh nhớ lại những gì bố từng nói

về họ hàng nhà Sodawalla, tịnh chả sủi tí bọt tí tăm nào, chán
phèo như một món sô đa nhạt thếch, có nguy cơ tự làm mình
buồn chán đến chết. Và rốt cuộc, bố đã đánh mất thứ bọt sủi của
chính mình.

Đột nhiên Maneck cảm thấy như bị chèn ép khi ở trong căn

nhà này, kiệt quệ vì cuộc viếng thăm. Anh nghĩ mình sẽ quỵ
ngã nếu anh còn ngồi chung với các họ hàng của mình thêm
một giây một phút nào nữa. Anh đứng dậy và chìa tay ra. “Thật
vui vì được gặp lại mọi người.”

“Cháu ở lại chơi thêm chút nữa, ngủ lại đây tối nay luôn đi,”

họ mời mọc. “Được thế thì hay lắm. Sáng mai chúng ta sẽ ăn
trứng tráng, và làm một ít cà ri tôm.”

Anh cương quyết từ chối. “Cháu có một cái hẹn ăn tối với đối

tác. Cả mấy cuộc gặp ăn sáng nữa. Cháu phải quay về khách sạn
đây.”

Họ tỏ ra rất thông cảm về vấn đề này, và bộc lộ một sự sửng

sốt hết sức chính đáng bởi cái ý tưởng về những cuộc gặp vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.