CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 938

giờ ăn sáng. Họ tiễn anh đi cùng những lời chúc sức khỏe và
may mắn, và dặn dò anh sớm trở lại thăm gia đình. “Đừng bắt
cả nhà phải ngóng ngả bao nhiêu năm như vừa rồi nhé,” họ nói.

Trên đường trở về khách sạn, anh dừng chân ở văn phòng

hãng hàng không và kiểm tra vé của mình. Nhân viên bán vé
xác nhận: “Chuyến bay là vào ngày kia, thưa ngài. Và giờ bay là
mười một giờ ba nhăm phút tối. Xin ngài có mặt ở sân bay trước
chín giờ tối.”

“Cảm ơn anh,” Maneck nói.

Về đến khách sạn Grand, anh gọi một đĩa cơm rang thịt cừu

trong nhà ăn. Sau đó, anh đọc báo ngoài sảnh vài phút, rồi lấy
chìa khóa và đi ngủ. Anh thiếp đi khi đang nghĩ đến dì Dina, và
lần họ cùng thức đến khuya, ngồi may nốt lô váy cho công ty Au
Revoir trong khi chú Ishvar và Om mất tích. Khoảng thời gian
của rắc rối viết hoa.

Quá trình cải tạo đã biến đổi khu nhà đến mức không thể

nhận ra được nữa, và trong phút chốc anh nghĩ mình đã nhầm
địa chỉ. Những bậc thang bằng đá cẩm thạch, một nhân viên
bảo vệ, tường sảnh được ốp đá gra-nít bóng lộn, căn hộ nào
cũng có máy điều hòa nhiệt độ, một khu vườn trên mái nhà,
khu tập thể giá rẻ đã được biến thành khu căn hộ cao cấp.

Anh xem tấm biển tên đề ở lối ra vào. Lão chủ nhà khốn nạn

rốt cuộc cũng thành công, lão đã loại bỏ được dì Dina – bà đã
nhận một kết cục tồi tệ. Thế còn hai người thợ may, giờ họ đang
làm việc ở đâu?

Ra đến ngoài, anh lại cảm thấy nỗi tuyệt vọng quay về bóp

nghẹt mình, ánh nắng nện lên đầu anh. Có lẽ dì Dina sẽ biết
Ishvar và Om ở đâu. Chỉ có một nơi bà có thể đi: tới chỗ anh trai
mình, Nusswan. Nhưng anh không có địa chỉ. Mà tại sao phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.