CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 94

Chỉ sau vài tháng, Dina đã thấy tự tin hơn hẳn về khả năng

của mình. Công việc may vá khá dễ dàng, nhờ sự dạy dỗ của chị
dâu cô. Nếu có chỗ nào khó, cô sẽ nhờ thím Shirin giúp. Những
cuộc viếng thăm của cô khiến hai ông bà già vui lắm, cô thường
xuyên lui tới, vờ như mình mắc míu chỗ này chỗ kia: cổ áo viền
đăng ten, tay áo may liền, ly xếp.

Quá trình may vá thường nhật thải ra rất nhiều vải vụn,

thím Shirin bảo cô nên gom chúng lại. “Đừng bỏ phí thứ gì. Con
hãy nhớ, cái gì cũng có chỗ dùng được. Mấy mảnh vụn này có
thể hữu ích lắm đấy.” Bà nhanh nhẹn minh họa bằng cách may
một miếng băng vệ sinh lổn nhổn.

“Quả là một ý tưởng hay!” Dina thốt lên. Túi tiền của cô cần

viện đến mọi sự trợ giúp có thể. Lớp ruột bằng vải thấm hút
không tốt bằng những loại băng vệ sinh cô từng mua, nhưng
được cái có thể thay thường xuyên hơn vì chúng chẳng tốn
đồng nào. Dẫu vậy, để phòng xa, cô luôn mặc một chiếc váy thật
tối màu khi đến kì kinh.

Công việc khiến thời gian trôi qua rất nhanh trong căn nhà

nhỏ. Khi đôi mắt và những ngón tay chìm đắm trong công việc
may vá, cô dần dần thiết lập được ý thức rõ rệt đối với những
tiếng động phát ra từ những căn hộ ở xung quanh mình. Cô
gom góp những âm thanh, phân loại chúng, tái hiện chúng, và
vẽ ra một bức tranh về đời sống của hàng xóm láng giềng, hệt
như cách cô biến những số đo thành quần áo.

Chính sách đối đãi với hàng xóm của Rustom là tránh càng xa

càng tốt. Anh thường nói, chỉ dăm câu chào hỏi xã giao là đủ,
thân quá lại sinh ra đủ chuyện ngồi lê đôi mách thì phiền phức
lắm. Song tiếng rửa xoong chảo, tiếng chuông cửa reo, tiếng
mặc cả với người bán dạo, tiếng giặt ủi, tiếng quần áo bị đập,
nhúng trong chậu nước xà phòng, tiếng vợ chồng cự cãi nhau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.