CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 949

“Chưa biết hết mọi chuyện mà cháu đã dám phán xét họ ư?”

Bà ngắt lời anh.

Giọng nói gay gắt của bà khiến anh phải ghìm ngay cơn giận

dữ. “Dì kể cho cháu nghe chuyện gì đã xảy ra với.”

Bà nói, lạnh toát như một lưỡi dao rạch vào gan ruột anh.

Anh ngồi bất động, chẳng khác nào một trong mấy bức tượng
đặt trong tủ kính xung quanh mình.

Khi bà kể xong, anh vẫn không nhúc nhích. Bà cúi người về

phía trước để lắc lắc đầu gối anh. “Cháu có đang nghe không
đấy?”

Anh khẽ gật đầu. Mắt bà bỏ lỡ cử động rất nhỏ đó, và bà hỏi

lại, giọng cáu kỉnh: “Cháu có đang nghe không đấy, hay dì chỉ
đang phí hơi thôi?”

Lần này anh dùng lời cho câu đáp của mình. “Vâng, thưa dì.

Cháu đang nghe.” Giọng anh không còn chút sinh khí nào.

Trống rỗng hệt như khuôn mặt nó, bà nghĩ thầm. “Nếu nhìn

thấy họ, cháu sẽ không nhận ra họ đâu. Ishvar đã teo tóp nhiều,
không phải chỉ vì đã mất đôi chân đâu, mà toàn thân ông ấy
luôn. Còn Om đã trở nên rất mũm mĩm. Một trong những hệ
quả của việc bị thiến mà.”

“Vâng, thưa dì.”

“Cháu còn nhớ mấy người bọn ta từng nấu ăn chung không?”

Anh gật đầu.

“Cháu còn nhớ bọn mèo con không?” Anh lại gật đầu.

Bà thử thêm một lần nữa hòng thổi sự sống vào anh.

“Mấy giờ rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.