CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 952

chú một xu!” Ông nài xin, mắt ngước lên thẹn thùng.

Chú Ishvar, là cháu, Maneck đây! Chú không nhận ra cháu

sao! Những từ ngữ cứ chạy cuống cuồng bên trong anh, không
tài nào tìm nổi đường ra. Nói gì đi chứ, anh thúc giục chính
mình, nói gì đi!

Người ăn mày kia rỉ rả: “Kìa, ông lớn! Một xu thôi!” Giọng anh

ta the thé, đầy thách thức, ánh mắt anh ta nhìn thẳng, vẻ giễu
cợt. Họ dừng lại chờ đợi, tay chìa ra, ống bơ kêu leng keng.

Om! Đồ mặt khỉ, bạn tôi! Cậu quên tôi rồi sao!

Nhưng những lời lẽ của yêu thương và đau đớn và hi vọng

của anh vẫn câm lặng như những tảng đá.

Người ăn mày cụt chân ho hắng và nhổ bọt. Maneck liếc nhìn

bãi đờm; nó nhuốm màu máu. Cái bệ bắt đầu lăn qua anh, và
anh nhận ra Ishvar đang ngồi trên một cái gối. Không, không
phải gối. Nó vừa bẩn thỉu, vừa sờn rách, được gấp lại cho nhỏ
bằng một cái gối. Chính là tấm chăn ghép.

Khoan đã, anh muốn hét lên – đợi đã. Anh muốn chạy theo

họ, quay lại với dì Dina cùng họ, nói với bà anh đã nghĩ lại.

Anh không làm gì cả. Hai người kia rẽ vào lối đi rải sỏi và biến

mất khỏi tầm mắt. Anh có thể nghe thấy tiếng bánh xe kêu lạch
xạch cộc lốc khi lăn trên những viên đá khấp khểnh. Âm thanh
tắt ngấm; anh đi tiếp con đường của mình.

Đi qua sân críc-kê, qua chiếc lều của Đức Thánh Tóc, qua

người thợ mộc bị thương ngồi bên vệ đường, Maneck mải mốt
bước cho đến khi anh đã lại đứng giữa những phố xá thân
thuộc. Anh trông thấy tấm biển hiệu gắn đèn nê-ông mới của
Hotel đồ chay Vishram. Có vẻ như nơi này đã biến thành một
nhà hàng ăn nên làm ra, được mở mang thêm bằng cách nuốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.