CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 954

Ngài có nghĩ ông ta sẽ là một lãnh đạo tốt không?” “Ai mà biết
được. Chúng ta sẽ phải đợi xem sao.”

“Đúng vậy. Tất cả bọn họ đều nói một đằng, làm một nẻo.”

Anh ta chạy đi dọn dẹp một bàn khác, nơi các khách hàng đã ăn
xong. Maneck nhìn anh ta xếp đĩa thành chồng, chất đầy thêm
chồng đĩa khi sang một bàn khác, và một bàn khác nữa, rồi mới
chuệnh choạng đi xuống bếp cùng đống đĩa.

Anh ta nhanh chóng quay lại và săm soi chiếc tách đã vơi

một nửa của Maneck. “Ngài có ăn gì không, thưa ngài?” Maneck
lắc đầu.

“Chúng tôi có cả món kem rất thơm ngon.”

“Không, cảm ơn anh.” Sự chăm sóc quá đà bắt đầu khiến anh

khó chịu, anh có cảm giác, nụ cười lịch sự giống như một phần
của phong cách trang hoàng mới của Vishram mới. Nơi anh chỉ
còn lại một mình. Ở Vishram cũ, lúc nào anh cũng tới cùng Om
và chú Ishvar. Các buổi chiều, ngồi ở cái bàn đơn hôi hám nọ. Và
Shankar lăn đi lăn lại ở bên ngoài, vẫy vẫy hai bàn tay không
còn lành lặn, ngoe nguẩy cặp đùi cụt, tươi cười, lúc lắc cái ống
bơ của lão. Rồi đến cái giàn lửa thiêu xác lão. Tiếng tụng kinh
của thầy tế, gỗ đàn hương rực cháy, làn khói thơm ngát. Cảm
giác trọn vẹn. Với bố, ở đài hóa thân, cảm giác này hoàn toàn
thiếu hụt, một giàn thiêu ngoài trời chắc chắn sẽ tốt hơn. Tốt
hơn cho những người sống…

Một nhóm khách ồn ào đẩy ghế đứng dậy; một toán khác

bước vào thế chỗ. Họ chào các nhân viên nhà hàng bằng tên.
Khách quen, hẳn rồi. Maneck cầm chiếc hộp gỗ dán màu nâu
sẫm lên và đẩy chiếc nắp trượt mở ra, đoạn nhặt hú họa một
con cờ lên. Một con tốt. Anh lăn nó giữa những ngón tay của
mình, nhận thấy lớp nỉ xanh dán dưới đế đã bắt đầu bong ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.