CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 958

một chuyến tàu tốc hành, không có lịch dừng ở đây.

Anh nhìn khắp lượt các hành khách đang đứng đợi xung

quanh, đang chúi đầu vào những tờ báo, mân mê đống hành lý
hay uống trà. Một bà mẹ đang véo tai đứa con để răn dạy nó
chuyện gì đó. Những tiếng gầm rú xa xăm dần nổi lên, Maneck
bèn tiến tới phía trước sân ga. Anh trân mắt nhìn đường ray.
Chúng sáng lóe lên, như lời hứa hẹn của chính cuộc sống, trải
dài ra đến vô tận theo cả hai hướng, những sợi ruy băng màu
bạc lướt trên nền sỏi, đan kết các thanh giằng gỗ ám đen, mòn
vẹt lại với nhau.

Anh để ý thấy một người phụ nữ cao tuổi đeo kính đen đứng

ngay cạnh mình. Anh tự hỏi, bà ta bị mù chăng. Đứng gần bờ rìa
thế này có thể sẽ nguy hiểm cho bà ta – có lẽ anh nên giúp bà ta
đi ra chỗ an toàn.

Người phụ nữ nọ mỉm cười và nói: “Tàu nhanh, không dừng ở

đây đâu. Tôi xem bảng rồi.” Bà ta bước lùi lại một bước, giơ tay
ra làm hiệu để kéo anh lùi lại cùng.

Ra là không mù, chỉ làm điệu đó thôi. Anh đáp lại nụ cười của

bà và đứng nguyên tại chỗ, siết chặt bộ cờ vào ngực. Đoàn tàu
đã hiện ra ở phía xa, vừa vượt qua đoạn vòng cung trên đường
ray. Âm thanh rầm rầm lớn dần lên, biến thành tiếng gầm rú
khi nó tiến tới càng lúc càng gần. Khi toa tàu đầu tiên đi vào ga,
anh rời khỏi sân ga và bước xuống đường ray bạc sáng lấp lóa.

Người phụ nữ cao tuổi đeo kính đen là người đầu tiên thét

lên. Rồi tiếng rít của bộ phanh hơi nhấn chìm hết thảy những
âm thanh khác. Con tàu tốc hành lao thêm vài trăm thước nữa
rồi mới dừng hẳn lại.

Ý nghĩ của cuối cùng của Maneck là anh vẫn giữ bộ cờ của

Avinash.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.