CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 961

“Để cháu xem nào.” Om cúi xuống để kéo tấm chăn ra trong

khi bác anh chống tay rướn người lên. Họ tìm thấy miếng ghép
nơi sợi chỉ tuột ra.

“May mà anh trông thấy,” Dina nói. “Nếu không mảnh ghép

đó sẽ rách rời ra luôn.”

“Sửa dễ thôi mà,” Ishvar nói. “Cô cho tôi mượn kim được

không? Vài phút thôi?”

“Không phải lúc này. Tôi đã bảo hai người là chị dâu tôi sẽ về

sớm mà.” Nhưng bà vẫn vào phòng và lấy ra một ống chỉ cùng
một cây kim cắm trên đó. “Hai người mang cái này theo nhé.”
Bà lại mở cửa cho họ. “Đừng quên cây ô.” Bà kẹp nó vào nách
Om.

“Tối qua cái này hữu dụng lắm nhé,” anh nói. “Cháu đã nện

cho một thằng ăn cướp định giật tiền của bọn cháu.” Cậu quàng
sợi dây lên và kéo đi. Ishvar tắc tắc lưỡi, nhại giọng điệu của một
người đánh xe bò. Cháu ông quào quào tay lên mặt đất và lúc lắc
cái đầu.

“Thôi đi,” bà mắng. “Nếu hai người cư xử kiểu đó ngoài vỉa hè

thì chẳng ai thèm cho hai người một xu nào đâu.”

“Đi nào, bò ngoan của ta,” Ishvar nói. “Nhấc cái móng lên,

không ta sẽ cho mi một liều thuốc phiện bây giờ.” Miệng cười
khùng khục, Om núng nính rảo bước. Họ thôi đùa cợt ngay khi
vừa bước chân ra ngoài phố.

Dina đóng cửa, lắc đầu. Ngày nào hai bác cháu cũng làm bà

cười. Giống như Maneck từng làm, một thời. Bà rửa hai cái đĩa,
úp lại lên chạn để Ruby và Nusswan dùng khi ăn tối. Đoạn bà
lau khô tay và quyết định ngủ một giấc trước khi bắt tay vào
làm bữa tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.