CAN ĐẢM CÃI SẾP - Trang 189

Bởi vì những người này không thể trải nghiệm cảm xúc của riêng

mình, họ không thể đồng cảm với người khác. Sau đó, đến lượt
“người khác” có thể dần dần mất đi nhân tính. Bằng chứng của
tình trạng này tồn tại xung quanh chúng ta – trong các câu chuyện
thời sự hàng ngày về những trận đấu súng của các băng đảng thù
địch, các hành động tội ác man rợ và các cuộc nội chiến tàn bạo. Một
người nào đó đang “lãnh đạo” những hành động đó, và những người
khác đang tuân theo.

Hầu hết các tình huống mà chúng ta gặp phải sẽ không rơi vào

những thái cực này, nhưng ngay cả trong các trường hợp vừa phải, vẫn
rất cần thiết phải giúp một nhà lãnh đạo “vô cảm” lấy lại khả
năng cảm nhận nỗi đau của người khác. Công cụ sẵn có và mạnh mẽ
nhất mà một người thừa hành sử dụng để làm điều này là cảm xúc
của chính mình. Sẽ là sai lầm nếu một người thừa hành để cho nhà
lãnh đạo vốn khép mình trước các cảm xúc trở thành hình mẫu cho
hành vi cảm xúc của cả nhóm.

Thay vào đó, một người thừa hành can đảm sẽ làm gương để cho

nhà lãnh đạo thấy cách tiếp xúc với các cảm xúc và chứng minh sự
khác biệt giữa lòng bác ái và sự yếu đuối. Người thừa hành phải cẩn
thận lắng nghe cảm xúc của mình trước những lời nói và hành động
của nhà lãnh đạo, và nói lên những cảm xúc này với nhà lãnh đạo,
như thể đang mô tả các sự kiện nhìn thấy được với một người đã
mất thị giác:

“Điều đó khiến tôi lo ngại, vì nó thiếu tôn trọng các quyền con

người cơ bản.”

“Tôi sẽ cảm thấy bị phản bội nếu hành động đó nhằm vào tôi.”

“Tôi cảm thấy thất vọng khi nghe anh nói như vậy, và tôi nghĩ

rằng những người khác cũng sẽ thất vọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.