của họ chặt cứng và bề bộn những vấn đề to tát. Nếu vấn đề mà
chúng ta muốn họ chú ý rõ ràng là có liên quan đến các ưu tiên đã
được xác lập của họ, nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn.
Nếu vấn đề đủ quan trọng để nâng lên một vài cấp, thì về
bản chất, có một trong hai lý do để làm như vậy: hoặc là có nguy cơ
tiêu cực đáng kể gắn liền với nó, hoặc là có tiềm năng tích cực
đáng kể. Đây là những vấn đề, với một ý nghĩa nào đó, nằm trong
tầm chú trọng thích đáng của các nhà lãnh đạo cấp cao. Chúng đại
diện cho hai thái cực, gồm những điều có thể làm hỏng tầm nhìn
của các nhà lãnh đạo và những điều có thể tạo ra những bước tiến
quan trọng trong việc đạt được tầm nhìn đó.
Trước khi tiếp tục, chúng ta cần phải thừa nhận một thực tế của
cuộc sống. Trong khi tầm nhìn của nhà lãnh đạo cần luôn luôn
bám sát sứ mệnh của tổ chức, nó cũng sẽ bao gồm phúc lợi và tương
lai riêng của nhà lãnh đạo. Ngoại trừ các vị thánh hiếm hoi, tất cả
chúng ta đều hành động dựa trên cả sự tư lợi cá nhân và lợi ích
chung. Khi sự tư lợi cá nhân không làm lu mờ các lợi ích chung thì
động cơ này không phải là một vấn đề. Khi chúng ta trình bày về
các nguy cơ tiêu cực hoặc tiềm năng tích cực của một tình huống,
hầu hết các nhà lãnh đạo đều liên tưởng những điều này với danh
tiếng nghề nghiệp và lợi ích cá nhân của họ. Trong hệ thống cấp
bậc, tên tuổi của các nhà lãnh đạo ở cấp cao nhất gắn bó mật
thiết với thắng lợi hay tiếng xấu của tổ chức. Thực tế này củng
cố sự chú ý của họ với nguy cơ tiêu cực và tiềm năng tích cực. Nếu
vấn đề chúng ta đang nêu ra ảnh hưởng đến những vấn đề này,
thì chúng ta sẽ có thể sẽ có dịp được lắng nghe.
“Tôi yêu cầu tổ chức cuộc họp này, vì các dữ liệu tôi đã xem xét
thể hiện vấn đề lớn về tài chính, nên cần được anh chú ý.”