“Chị không bịa ra một cái cớ để lừa anh ta đến đây đấy chứ?… Dụ anh ta
ra khỏi căn cứ để chị có thể bắt anh ta?”
“Anh Trejo không sống ở căn cứ.” Crosswhite nói. “Vì vậy tôi sẽ không
cần bất cứ cái cớ bịa đặt nào để bắt giữ anh ta. Nhưng tôi xin nói lại một
lần nữa, cô có thể hỏi anh ta khi nào cô nói chuyện với anh ta.” Cô quay đi
và bước trở lại cửa an ninh.
“Anh ta đã đề nghị được nói chuyện với một luật sư.” Battles nói sau
lưng Crosswhite. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu chị cho các đồng nghiệp của
mình biết một chi tiết đó thôi.”
Crosswhite không trả lời. Cô không quay lại. Cửa an ninh kêu lên một
tiếng và cô bước vào trong, để cánh cửa đóng lại sau lưng. Viên cảnh sát
mặc đồng phục ngả người vào lưng ghế với một nụ cười hả hê.
Battles cũng mỉm cười. Cô không ngán một đối thủ mạnh mẽ. Cô còn
chào mừng đối thủ ấy là khác. Sự cạnh tranh sẽ khơi lên năng lực tiềm ẩn
trong cô, và cuộc tiếp xúc vừa rồi với Crosswhite chỉ càng khiến cô muốn
giành lấy vụ án này.
Mà trước đây cô đã muốn có nó lắm rồi.
Tracy thả chùm chìa khóa vào cái bát gỗ trên cái bàn cổ kiểu nông trại. Cô
và Dan đã mua cái bàn này ở một cuộc thanh lý đồ cũ tại một điền trang
gần biên giới Canada. Bên cạnh cái bát là bức ảnh cưới của cô, được đóng
khung và đặt trên một cái giá. Đằng sau cái bàn là hai ô cửa sổ lớn đem lại
cho căn phòng lượng ánh sáng dồi dào, mặc dù không phải vào lúc sáng
sớm như thế này. Các cửa sổ quay mặt về phía đông, hướng ra bãi chăn
ngựa và những ngọn đồi nhấp nhô phủ đầy cây cối, vì thế mà chẳng cần
phải dùng đến rèm - trừ khi bạn là một điều tra viên án mạng và dành nhiều
thời gian để săn đuổi những kẻ bệnh hoạn hay suy đồi. Cô muốn lắp tấm
che cửa sổ. Dan thì không. Họ đã thỏa hiệp. Dan đã lắp những ngọn đèn