Điều đó dấy lên một loạt câu hỏi, nhưng chúng không phải là những câu
hỏi mà Mike Melton có thể trả lời trong một phòng nghiên cứu. “Được
rồi.” Cô nói. “Thật là tốt khi biết được điều đó, Mike. Tôi đang hy vọng lấy
được bản gốc của nó trong lúc ở đây. Nếu được, tôi sẽ gửi nó qua chỗ ông.”
“Cố gắng đừng để bị ướt nhé.” Melton nói, và ngắt máy.
“Đoạn video an ninh có vấn đề gì à?” Owens hỏi.
“Tôi đã nhờ Phòng Nghiên cứu Tội phạm phân tích đoạn video mà
phòng an ninh đưa cho OIC, Rebecca Stanley. Họ nói nó đã bị chỉnh sửa.”
Cô nói. “Chuỗi ký tự in mờ trên video bị đứt đoạn.”
Owens nheo mắt như thể khó nhìn. Vì cửa sổ mở hé và thiết bị làm tan
sương giá đang bật ở mức cao, ông ta đã tạo được một khoảng trống hình
bán nguyệt trên tấm kính dày đặc hơi nước ngưng đọng. “Làm thế nào mà
người ta có thể chỉnh sửa đoạn video đó? Chẳng phải nó được in ngày giờ
lên sao?”
“Hình như ta có thể chỉnh sửa một bản sao. Có một phần mềm làm được
điều đó.”
Owens lắc đầu. “Chắc là có nhỉ? Ông ta có thể nhận ra nó được chỉnh
sửa ở những chỗ nào không?”
“Ông ấy đang gửi báo cáo của họ cho tôi, nhưng nó chỉ xác nhận những
gì tôi đã nhận thấy trên đoạn băng mà thôi. Nó đã được chỉnh sửa ở đoạn
sau khi Tulowitsky ra khỏi tòa nhà và lúc anh ta quay lại.”
“Để che giấu sự xuất hiện của ai đó ở bên trong sao?”
“Đó sẽ là lý do hợp lý nhất khiến người ta làm thế.”
“Battles chăng?”
“Chúng ta sẽ không biết chắc chắn cho đến khi có được bản gốc, nếu nó
còn tồn tại.”
“Cô nói nếu nghĩa là thế nào?”
“Theo như tôi biết, văn phòng an ninh lưu giữ các cuốn băng trong một
khoảng thời gian nhất định. Sau đó, họ sẽ ghi đè lên nội dung trong các
cuốn băng đó.”