Giờ thì Tracy đã biết làm thế nào để người ta vào được tòa nhà DSO mà
không phải nhập mật mã bằng số an sinh xã hội và không bị ai nhìn thấy.
Cho dù người đó là ai, họ chỉ đơn giản đợi đến lúc Al Tulowitsky đi hút
thuốc theo thói quen và chèn cửa bằng cái nêm gỗ. Điều này xác nhận rằng
cuốn băng ở cửa hàng tiện lợi không phải bị thất lạc. Đó là một hành động
cố ý, nó đã bị lấy cắp bởi một người biết rõ thói quen của Tulowitsky. Điều
đó có nghĩa là, rất có thể đó là người làm việc trong tòa nhà ấy. Battles và
Cho là những lựa chọn đầu tiên của Tracy. Stanley cũng không thể bị loại
trừ.
Cả ba người họ đều biết phòng cất giữ bằng chứng nằm ở đâu, cũng như
tầm quan trọng của cuốn băng. Nó là đường dẫn trực tiếp tới những gì
Laszlo Trejo đang làm ở Seattle vào cái đêm anh ta đâm phải D’Andre
Miller, điều đó có nghĩa là anh ta có thể đang phân phối số heroin mà anh ta
đã vận chuyển lậu trên con tàu Hải quân gần đây nhất của anh ta.
“Cô nghĩ Tulowitsky có liên quan đến vụ này không?” Owens hỏi. Họ đã
trở lại xe và đang trên đường tới gặp người quen của ông ta ở căn cứ Hải
quân.
Tracy đã suy nghĩ về câu hỏi tương tự, liệu Tulowitsky có cố tình để cửa
mở không?
“Không.” Cô nói. “Kẻ lẻn vào trong tòa nhà đã cố gắng trốn Tulowitsky.
Nếu anh ta có liên quan thì họ việc gì phải làm thế. Tôi cá rằng chính kẻ đó
cũng đã giết Trejo để ngăn anh ta làm chứng, nếu điều đó xảy ra, vì thế việc
lôi kéo Tulowitsky vào vụ này sẽ là một sự mạo hiểm quá lớn.”
Owens và Tracy xuất trình giấy tờ cho các lính gác trực ở Cổng
Charleston, rồi đợi cho đến khi bạn của Owens tới gặp họ và dẫn họ tới tòa
nhà DSO, nơi có văn phòng của sĩ quan an ninh ở tầng một.
Văn phòng của David Bakhtiari chất đầy các máy tính, màn hình video
và đèn nháy. Bakhtiari cũng mặc đồng phục màu xanh và xám như những
người khác ở căn cứ, nhưng đó là điểm chung duy nhất của anh ta với họ.
Anh ta to lớn như Del, cao hơn Tracy đúng mười lăm phân và nặng khoảng
tạ ba. Anh ta không phải là béo, hoàn toàn không. Trông anh ta giống như