CẬN KỀ TỔ ẤM - Trang 71

ghé qua đây trước khi đi làm ca đêm, nhưng với số lượng án mạng mà họ
đã có trong năm nay, việc này đang ngày càng trở nên khó khăn hơn.

“À há.” Del nhìn chằm chằm một gói khoai tây chiên rỗng và một lọ

nước xốt salsa giữa những tờ báo và tạp chí trên bàn. “Các cháu đã ăn tối
chưa?”

“Chưa ạ.” Mark nói. “Mẹ cháu đang ngủ. Cháu nghĩ vậy.”
Del nhìn về phía hành lang tối đen. “Hôm nay các cháu có nói chuyện

với bố không?”

“Không ạ.” Cả hai đứa lần lượt đáp.
Chuyện này cũng không có gì lạ. Cha của chúng làm việc cho một hãng

bảo hiểm ở Los Angeles và đã gặp người vợ mới trẻ trung ở đó. Anh ta đã
tới đám tang của Allie, trách móc Maggie về cái chết của cô bé, rồi rời đi
vào ngày hôm sau. Nếu mà anh ta không đi ngay như thế, chắc Del đã tống
tiễn anh ta về Los Angeles với một dấu giày da cỡ mười bốn in lên một chỗ
rất nhạy cảm trên cơ thể.

Del cúi xuống nhặt đống thư và tạp chí. “Các cháu không nhặt thư lên

được à?”

“Bọn cháu không nhìn thấy.” Mark nói. Chúng thường xuyên nói thay

cho nhau.

“Có lẽ các cháu cần đeo kính.” Del nói. Anh soi xét hai cái ba lô thả ở

gần cửa chính bên cạnh những đôi giày tennis vứt lăn lóc và đống áo khoác.
“Có vẻ như các cháu cũng không nhìn thấy ba lô hoặc quần áo của mình.”

Chúng không đáp lời. Đối với những cậu nhóc chín tuổi, thái độ đó chính

là sự thừa nhận tội lỗi. Thường thì chúng biện bạch nhanh như chảo chớp
vậy. Del xem qua đống thư và nhìn thấy cái tên Allie Marcello qua phần trổ
trong suốt trên một chiếc phong bì. Nó giống như một tấm séc, có thể là
khoản tiền lương cuối cùng của Allie cho công việc ở tiệm cà phê. Vào lúc
này, anh không cần nhìn thấy nó, em gái anh cũng vậy.

Cảm thấy nước mắt đang dâng trào, anh nói: “Được rồi. Vào bếp đi. Bác

burrito

này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.