CĂN PHÒNG RIÊNG - Trang 99

ngừng hay vấp ngã, chị sẽ bị đào thải ngay. Hãy nghĩ đến cú nhảy,
chỉ có cách nhảy lên, tôi van nài chị như thể tôi đặt tất cả tiền bạc của
tôi trên lưng chị; và chị bay bổng qua chướng ngại vật như loài chim.
Nhưng xa chút nữa, có cái rào chắn và cái nữa cứ thế liên tiếp cản
đường chị. Chị giữ mãi được năng lực cần thiết để tiếp tục con
đường đó hay không, tôi không chắc lắm, bởi tiếng vỗ tay, tiếng hò
hét như xoáy vào thần kinh. Nhưng chị cố gắng hết sức mình. Mary
Carmichael không phải là thiên tài, chị chỉ là có gái vô danh bình
thường viết cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình trong phòng ngủ,
trong lúc không có đầy đủ những điều thiết yếu như thời gian, tiền
bạc và sự nhàn rỗi, tôi nghĩ là chị không đến nỗi tệ.

Cho chị một trăm năm nữa, tôi kết luận trong lúc đọc nốt chương

cuối cuốn sách - mũi và những bờ vai trần của con người hiện lên
trần trụi dưới bầu trời sao, bởi có người giật mạnh tấm màn cửa
trong phòng khách - hãy cho chị căn phòng riêng và năm trăm bảng
mỗi năm, hãy để chị nói lên ý nghĩ trong đầu mình, gạt bớt phân
nửa những gì chị nói bây giờ, rồi ngày nào đó chị sẽ có tác phẩm hay
hơn. Một trăm năm nữa chị sẽ là thi sĩ, tôi nghĩ thế trong lúc cầm lên
cuốn Cuộc phiêu lưu của sự sống của Mary Carmichael, và trả nó về
cuối kệ sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.