CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 109

- Trông cậu có vẻ biết nhiều chuyện hơn bất cứ ai, cô nói với

giọng chán chường, và thế thì hẳn cậu cũng phải hiểu rằng nếu
người ta đánh cắp một thứ thuốc gì đó, thì trước tiên thứ đó không
gây chết chóc cho ai và thứ hai là, thứ thuốc đó không hề gây ra
những triệu chứng tương tự như của ông Despard.

- À ? Nếu thế thì không phải là asenic ? Vậy là thứ gì ?

Nàng không trả lời.

- Dẫu sao, cô có thể

biết

người nào lấy cắp...

Cô Corbe thận trọng đặt tách cà phê đã uống cạn xuống bàn.

Vào buổi sáng này, Stevens, với tinh thần đặc biệt nhạy cảm với tình
huống, nhận thấy rằng có một yếu tố mới mẻ

xuất

hiện trong buổi

hỏi chuyện. Cô y tá

nhìn quanh rồi hướng mắt về phía

cầu thang,

như thể cô đang chờ đợi hay nghe ngóng một điều gì. Dẫu sao
chăng nữa, nếu không có sự hiện diện của Ogden, hẳn cô cũng thích
trò chuyện.

- Tôi hoàn toàn không có ý kiến, cô bình thản trả lời.

- Tốt hơn cô nên nói cho tôi biết, Ogden nói với giọng cố ra vẻ

khéo khuyên. Điều đó sẽ làm cho lương tâm cô được yên ổn và tôi
không tìm cách...

Stevens nói khô khốc:

- Này Ogden hãy chấm dứt cái trò đó đi. Cậu không phải là

cảnh sát và hơn nữa, cậu đã xem thường những gì xảy đến với ông
bác của cậu...

Gã thanh niên mỉm cười quay sang chàng:

- Chính ông, tôi tự hỏi ông muốn che giấu điều gì ! Tôi nhận

thấy ông hoàn toàn không được bình thường... Có thể là do chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.