CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 44

để xem ông đã thật từ trần chưa, bàn tay tôi luồn dưới gối và tôi lôi
ra một sợi dây mà có lẽ ban nãy tôi đã nói với các bạn rồi đấy. Đó là
một sợi dây bình thường, dài khoảng ba mươi phân và gồm có chín
gút ở khoảng cách đều nhau. Cho đến bây giờ, tôi vẫn thắc mắc cái
đó nghĩa là gì...

- Hồi sau đó ? Tiếp tục đi chứ ! Partington hỏi đột ngột.

- Sau đó ? Không gì cả. Chúng tôi nghĩ không nên đánh thức

những người còn lại trong nhà, bởi vì chỉ còn vài tiếng nữa là trời
sáng. Lucy và Edith đi ngủ, nhưng không tài nào chợp mắt. Tôi bảo
rằng tôi sẽ canh xác bác Miles, và như thế tôi sẽ có dịp để giấu cái
tách. Tôi cũng viện lý do là Ogden chưa về và tôi phải tỉnh thức, nếu
lỡ hắn ta có say sưa gì.

Lucy trở về phòng của chúng tôi. Edith rưng rức khóc. Chúng

tôi như thầm trách vì không chu đáo với bác Miles trong tối hôm
nay, nhưng tôi đã biết ông chết vì nguyên nhân khác.

Sau khi phủ tấm drap lên mặt bác Miles, tôi gói cái tách và

chiếc ly trong khăn tay. Không, tôi không lưu ý tới những dấu tay,
đơn giản, tôi chỉ muốn giấu đi những tang chứng này cho đến khi
tôi quyết định một biện pháp đối phó.

- Anh không có ý định tiết lộ ?

- Nếu được gặp bác sĩ kịp lúc, có lẽ tôi đã nói: Bác sĩ chớ lo

ngại về chứng viêm dạ dày ruột, ông bác tôi đã bị đầu độc. Nhưng,
vì bác Miles đã chết rồi... Part, bạn phải hiểu cho tôi ! Mark nói với
một vẻ cuồng nhiệt man dại. Bạn hãy nhớ rằng tôi đã gần như...

- Nào hãy bình tĩnh, Partington cắt ngang. Anh hãy tiếp tục

câu chuyện đi.

- Tôi cất chiếc ly và và cái tách vào ngăn kéo ở trong phòng làm

việc của tôi, phía dưới nhà. Rồi phải chôn xác con mèo. Tôi nhớ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.