CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 88

Suýt nữa Mark đã nói chêm vào. Stevens nhận thấy rằng anh ta

định nói: Những thứ asenic đó...

Nhưng anh ngưng kịp lúc, rồi liếc nhìn Partington với vẻ nghi

ngại. Anh quay sang Lucy:

- Lucy, cô nghe nói đến chuyện đó ?

- Không, nàng bối rối trả lời, nhưng như thế cũng chẳng có gì

phải ngạc nhiên. Thật là bình thường khi người ta tỏ bày công việc
với chị Edith thay vì với em... đó là thông lệ.

- Nhưng, thật khốn nạn, kẻ nào đã... (Anh ta ngưng lại.) Cô

bảo sao với Corbe ?

- Tôi đã bảo là sẽ tìm kiếm.

- Và cô có tìm chứ ?

- Không...

Vẻ yếu kém, hoài nghi và bất định hiện rõ trên nét mặt của

Edith.

- Không... tôi... tôi sợ. Ồ, tôi biết như thế là lố bịch, nhưng đó

là sự thực. Tôi có hỏi cô ta đôi câu, nhưng không khẩn thiết lắm, như
thể đây là bất kỳ một loại thuốc nào của bác Miles, thế thôi. Nào ai
có nghĩ đó là độc dược. Tôi không hề nói đến thuốc độc. Tôi không
thể nói như thế !

- Quả là một chuyện rối óc, nhưng chẳng lẽ... nào Part, đây là

ngón nghề của bạn. Thuốc này là loại thuốc gì ?

- Điều này còn tùy thuộc vào ý kiến của bác sĩ khi theo dõi căn

bệnh, Partington cau mày nói. Tôi cần biết ông ấy đã chẩn đoán như
thế nào, bởi còn liên quan đến nhiều điều... Khoan đã ! Này Edith,
cô hãy cho tôi biết là cô y tá có trình bày chuyện đó với bác sĩ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.