CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 91

Partington, sao anh lại trở về đây gây phiền não cho tôi ? Chỉ còn
thiếu Ogden và những trò tinh nghịch của cậu ấy nữa là đủ bộ !
Không, không, tôi không thể chấp nhận được chuyện này !

Đôi tay của nàng bắt đầu run rẩy và Stevens nhận thấy, hình

như Lucy đang nhìn nàng với một niềm thương cảm sâu xa để có
thể nói nên lời. Mark bước đến và đặt tay lên đôi vai người chị:

- Thôi nào, Edith ! anh dịu dàng nói. Chính chị cũng cần vài

viên thuốc an thần và một giấc ngủ say, đó là điều cốt yếu. Chị hãy
lên phòng với Lucy và nhà tôi sẽ đưa thuốc cho chị. Việc còn lại, để
bọn tôi lo. Chị biết đấy, chị có thể tin tưởng nơi tụi tôi chứ?

- Ừ, tất nhiên, Edith đồng ý sau một lúc im tiếng. Tôi nhận thấy

thật là lố bịch khi xử sự như thế, nhưng giờ thì tôi hết ấm ức rồi. Chỉ
có điều là không sao ngăn được phải nghĩ... Ồ ! tôi không cho rằng
mình quá nhạy cảm đối với những chuyện không thể lường trước,
mặc dầu dạo nào một bà thầy bói đã quả quyết, nhưng này Lucy, chị
vẫn có linh cảm rằng việc em bắt chước cái kiểu áo trong bức tranh
đó, đã mang lại những điều xui xẻo cho em... Phải chăng những
thay đổi của tuần trăng đã trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tính của
một số người ?

- Người ta bảo thế, Partington nói, vẻ mơ màng. Bởi mặt trăng

là mẹ của những người kỳ quái, oái oăm.

- Tom, hẳn nhiên anh vẫn là một nhà duy vật. Tuy vậy, câu

chuyện này cũng có một nền tảng chính xác. Bởi vì, trong lãnh vực
siêu nhiên (đến đây, Stevens có cảm tưởng như tất cả bộ mặt của
những người quanh đây đều lộ vẻ đồng tình với nàng) tâm linh của
một người nào đó cũng có thể bị tác động từ xa... Em còn nhớ không
Lucy, cái đêm rằm khi bác Miles từ trần ? Chị mãi ngắm trăng trong
khi hai vợ chồng em ca hát trên đường về... Cho đến khi có ai đó
nghĩ đến những người không chết..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.