CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 110

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 7

... Thật lâu sau, tri thức mới dần dần trở lại với tôi. Tôi mệt nhoài mở mắt
ra, đầu óc toàn là đám mây xám vướng vất. Hình ảnh đầu tiên vẫn là khuôn
mặt chờ mong của Uông Khiết Anh! Chàng mừng rỡ:
- Em tỉnh dậy rồi!
Hoang mang nhỏm dậy, tôi ngơ ngác:
- Đây là đâu vậy?
- Phòng riêng của anh!
Tôi giật bắn mình, chuyện gì đã xảy ra? Nhìn xuống người, tôi phát giác ra
chiếc áo sơ mi đã được thay thế bằng chiếc áo ngủ rộng. Tôi run lên lắp
bắp:
- Anh... anh... anh...
Khiết Anh vẫn nhìn tôi bình lặng:
- Anh làm sao?
Lòng tôi ngập đầy bi thương, răng cắn lấy bờ môi tái nhợt không còn chút
máu:
- Anh... anh đã làm gì tối qua?
- Săn sóc em! - Chàng mỉm cười thương hại - Yên tâm đi cô bé, anh không
đến nỗi tán tận lương tâm lắm đâu cô bé! Áo của em dính máu dơ rồi, anh
kêu bà người làm đem giặt, bây giờ em còn đau nhiều không?
Quả vậy, những vết đòn dịu hẳn, không còn đau nhức, có lẽ đã được bôi
pomade. Ý nghĩ tôi suốt đêm đã ở trong phòng đàn ông lạ, chàng mở nút áo
ra chăm sóc vết thương làm mặt tôi nóng bỏng, hận mình không có phép
biến nhanh.
Khiết Anh tế nhị:
- Hôm qua nếu không có bà Lâm chắc anh cũng không biết làm sao! Bà
Lâm thay áo và xức thuốc cho em, còn anh thì gọi điện thoại cho bác sĩ.
Ông ấy đến chích cho em một mũi thuốc bảo đảm là chỗ trầy không mưng
mủ làm độc đâu!
Tôi cảm động vân vê gấu áo thẹn thùa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.